Chương 99

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 99

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Thật kỳ lạ, cô lại hiếm khi mà mơ thấy Lâm Bạch Thuật, hai người vẫn là bộ dáng thời học sinh, mặc đồng phục rộng thùng thình. Người khác đều ở trong phòng học, Lâm Bạch Thuật lại lôi kéo cô trèo tường ra ngoài trốn học. Trên xe buýt lung lay liên tục, cơ hồ không có một bóng người, Lâm Tiêu Tiêu ngồi một mình ở ghế đơn phía trước, Lâm Bạch Thuật đứng ở bên cạnh, một tay nắm lấy tay nắm phía trên.
“Kỳ thật, anh tới là muốn cùng em cáo biệt.” Khi chiếc xe chạy được một đoạn, Lâm Bạch Thuật đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Tiêu Tiêu có chút ngốc: “Anh muốn đi đâu?”
“Không nói cho em biết.”
“Không phải là tuần sau anh phải thi lớn học sao?” Cô bắt đầu có chút sốt ruột.
“Nhân sinh còn có rất nhiều con đường có thể đi, không phải sao?” Lâm Bạch Thuật không có nhìn cô, đôi mắt nhìn thẳng phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hắn chưa bao giờ chịu ngoan ngoãn mặc đồng phục chỉnh tề, không phải nút áo mở vài cái, xắn tay, xắn gấu, lộ ra mắt cá chân trắng nõn còn xinh đẹp hơn cả nữ sinh. Rõ ràng thành tích vô cùng tốt, bề ngoài lại tràn ngập ấn tượng của “Học sinh hư”. Nhưng hôm nay, thái độ hắn khác thường mà mà mặc đồng phục cực kỳ nghiêm túc, nút áo còn cài tới nút trên cùng ở cổ, ngay cả khuyên tai cũng không thấy đâu.
“Chính là! Chính là……” Lâm Tiêu Tiêu đang vắt hết óc muốn khuyên hắn, đột nhiên xe buýt chui vào đường hầm đen nhánh, tiếng gió gào thét bên tai. Ngắn ngủn mấy giây, khi xe ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi vào, cô phát hiện người bên cạnh đã biến mất, không còn chút dấu vết nào của Lâm Bạch Thuật
Lâm Tiêu Tiêu hoảng sợ mà tỉnh lại, nhìn chằm chằm trần nhà đến phát ngốc. Có lẽ điềm báo trong mộng, cô đột nhiên rất muốn trông thấy Lâm Bạch Thuật, nhưng…… vẫn còn e sợ cho xấu hổ.
Cơn sốt cũng lui, tứ chi lại nhức mỏi vô lực. Cô chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, phát hiện phía bên phải mép giường có một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái bình giữ nhiệt. Cô mở ra liền thấy, cháo thịt nạc còn đang bốc khói.
Bên cạnh còn có lưu lại tờ giấy của Thẩm Thư Lạc: Ăn xong thì ngủ một giấc, anh đi sắp xếp một chút rồi sẽ về ngay.
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, lấy ra di động gửi tin nhắn cảm tạ: Cảm ơn sếp.
Ngay lập tức đã nhận được hồi đáp: “Phải gọi là lão công!”
Lâm Tiêu Tiêu không nhịn được cong cong khoé môi: “Vâng, lão công đi đường cẩn thận nhé!”
Cô có thể tưởng tượng được khuôn mặt vui vẻ như ăn trộm được cá của anh mỗi khi dụ dỗ cô nói ngọt, tin nhắn trả về cũng tràn ngập sủng nịnh: “Cám ơn em! Lão công sẽ xong sớm về sớm! Nhớ nghỉ ngơi đó!”
Cô dựa vào đầu giường, một tay múc cháo, một tay cầm di động lướt Weibo. Trên mạng trước sau như một luôn luôn náo nhiệt, drama hít muốn bể phổi…… Ở bề bộn tin tức, một cái tin ngay lập tức nhảy vào mắt của cô.
—— Hôm qua buổi sáng 10 giờ, ở thành phố Y đã xảy ra vụ án đả thương người nghiêm trọng. Lâm mỗ đem theo dao phay từ nhà, đâm tới Phó mỗ, theo điều tra nguyên nhân gây ra là do mâu thuẫn tranh chấp tình cảm. Trước mắt, Lâm mỗ đã bị cảnh sát bắt.
Lâm mỗ, Phó mỗ…… Sẽ không trùng hợp đến như vậy đi?
Lâm Tiêu Tiêu thấp thỏm mở video quay tại hiện trường. Nơi xảy ra vụ việc đúng là nơi cô quen thuộc, chính là tiểu khu nhà cô, hơn nữa đúng là ngay trước cửa căn hộ của Lâm Tiêu Tiêu. Một người đàn ông ăn mặc tuềnh toàng bị áp giải lên xe cảnh sát, khuôn mặt bị làm mờ, nhưng chiếu theo thân hình, quả là Lâm Bạch Thuật, cô không nhận lầm nổi.
“Tại sao lại như vậy……” ngón tay của Lâm Tiêu Tiêu run rẩy gọi điện thoại cho Lâm Bạch Thuật, lại chỉ nghe tiếng nói máy móc “Số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Đang ở lúc hoang mang lo sợ, thì điện thoại của Thẩm Thư Lạc gọi tới.
“Bà xã, em hạ sốt chưa? Anh sắp về tới nơi rồi.” Điện thoại truyền đến âm thanh nhu hoà của anh.
Lâm Tiêu Tiêu không tự giác mà siết chặt ngón tay cầm di động: “A Lạc, giúp, giúp em……”
Năm giờ sau, Lâm Tiêu Tiêu về tới thành phố Y. Thẩm Thư Lạc giúp cô tra được Lâm Bạch Thuật đang bị giam giữ cục cảnh sát, máy bay vừa hạ cánh, Lâm Tiêu Tiêu trước tiên liền đuổi qua, chính là nhân viên cảnh vụ nói cho cô biết, Lâm Bạch Thuật cự tuyệt gặp.
Vì thế Lâm Tiêu Tiêu lại đi tới bệnh viện nơi Phó Hi đang nằm.
Bệnh viện tư nhân, tràn ngập không phải mùi thuốc sát trùng, mà là nhàn nhạt huân hương. Lâm Tiêu Tiêu từ thang máy bước ra, liếc mắt một cái liền thấy An Na đang đứng trên hành lang.
“Cô tới làm gì?” An Na biểu tình giống như là thấy đồ ăn của mình dính phải chân một con gián, chán ghét lại ghê tởm.
“Tôi đến xem hắn.”
“Không cần!” Anna thô lỗ mà đem Lâm Tiêu Tiêu hướng thang máy phương hướng đẩy.
“Cô bị điên à!” Con người hiền lành như Thẩm Thư Lạc cũng nổi cáu, che chắn cho Lâm Tiêu Tiêu, trừng mắt với ả.

Bình luận

Để lại bình luận