Chương 103

Lâm Tiêu Tiêu một lần nữa vắt khô khăn, từ bàn chân phía dưới hướng lên trên, sát đến đùi, cô đột nhiên phát hiện thứ gì sai sai. Tầm mắt chậm rãi quét lên, đối diện ánh mặt của cô, một cái cự vật đang ngẩng đầu chót vót chào hỏi. Chỉ cách mặt cô chỉ năm sáu cm, sinh cơ bừng bừng mà toả nhiệt khí.
Khuôn mặt già nua của Lâm Tiêu Tiêu đỏ lên, nhịn không được khinh bỉ chính mình: Thẹn thùng cái gì, lại không phải chưa từng thấy qua thứ này, lại không phải chưa thấy từng qua thứ này của hắn.
Tự củng cố tâm lý nhanh chóng, Lâm Tiêu Tiêu dùng tay trái nâng cái chân đặc biệt của hắn lên, tay phải cầm khăn lông lau làn da vùng kín. Không biết có phải ảo giác hay không, tựa hồ thứ ở trong lòng bàn tay đang bành trướng đến càng thô to.
“Muốn làm sao?” Lâm Tiêu Tiêu giúp hắn lau sạch sẽ hạ thân xong, chiếu theo phép công hỏi. Kỳ thật nếu dùng bồi ngủ có thể đổi sự tự do cho Lâm Bạch Thuật, miễn bị khổ sở trong lao ngục, thật nhanh gọn dễ dàng, nhưng cô có bảo bảo trong bụng, không thể nào làm nổi. Nếu hắn muốn thì phải làm sao?
Mắt Phó Hi thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm, bộc lộ ý muốn, hắn mở miệng: “Cởi quần áo ra.”
Lâm Tiêu Tiêu đang mặc một chiếc áo cao cổ kín đáo, cởi ra lộ chiếc áo ngực hồng nhạt, hai luồng nhũ thịt đẫy đà bị nịt ngực đè ép mà mà nâng lên, theo động tác của cô, giống miếng pudding ngon miệng đang nhẹ nhàng đong đưa. Chỉ là so với nhũ mương gợi cảm thì những dấu hôn linh tinh trên ngực lại càng thêm nổi bật.
Phó Hi trông thấy những cái dấu vết màu đỏ tím đó, sắc mặt chợt lạnh xuống dưới, khó chịu nói: “Mặc vào!”
Lâm Tiêu Tiêu tỏ vẻ không sao cả, sửa sang lại quần áo thấy hạ bộ của hắn vẫn nhô ra một khối y nguyên, khẽ hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
Phó Hi tựa hồ đã không muốn nhìn thấy cô nữa, trầm khuôn mặt nói: “Đi ra ngoài.”
“Được nha, nô tỳ cáo lui.” Lâm Tiêu Tiêu vui mừng khi gian kế được thực hiện, còn làm động tác hành lễ, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Quá may! Chưa bị lộ chuyện cô mang thai. Cuối cùng cũng lừa dối qua quýt Phó Hi được một lần.
Màn đêm buông xuống.
Lâm Tiêu Tiêu nằm trên giường gian bên ngoài, tự đắc mà cầm di động chơi game. Buổi chiều Phó Hi cũng không có sai xử gì, cô đoán một phần là bởi vì hắn còn tức giận, một phận là hắn thật sự quá bận, cho dù nằm ở trên giường bệnh cũng luôn xem không xong báo cáo, cũng hồi không xong bưu kiện.
Thẩm Thư Lạc đang sắp xếp lại công việc, chuẩn bị này nọ để còn làm lễ nghênh đón Lâm Tiêu Tiêu về nhà, tưởng như chân không chạm đất, chữ được chữ khônh mà nhắn tin trò chuyện với cô.
“Tiến vào.” Vạc tường mỏng cách âm không tốt lắm, không thể cách trở được giọng nói lãnh đạm của Phó Hi.
Mắt thấy nhân vật trong game còn hai bước nữa là qua cửa rồi, Lâm Tiêu Tiêu thở dài, không tình nguyện mà đi đến trước mặt hắn, miễn cưỡng giơ lên gương mặt tươi cười hỏi: “Phó tổng, có chuyện gì sao?”
“Nằm xuống.” Phó Hi mặt bộ vô cảm mà xốc phần chăn bên cạnh lên, trầm giọng nói.
Lâm Tiêu Tiêu theo bản năng mà liếc mắt vị trí hạ bộ của hắn.
Phó Hi lưu ý đến động tác nhỏ này, tức giận mà lặp lại: “Lại đây.”
“Ồ……” Lâm Tiêu Tiêu thuận theo mà chui vào chăn. Binh đến thì tướng chặn, không để hắn làm đến bước cuối cùng là được, chưa tới lúc phải khai thật. Cô rất sảng khoái mà leo lên giường hắn.
Cũng may phòng bệnh VIP thì giường cũng đủ rộng, hai người nằm thẳng bên nhau, cũng không cảm thấy chật chút nào. Cô nhìn xem trái nhìn phải, cuối cùng đem ánh mắt hướng về phía hắn, “Muốn làm gì? Đắp chăn nói chuyện phiếm sao?”
Không phải đầu óc Lâm Tiêu Tiêu đen tối, mà là cùng Phó Hi ở bên nhau, hơn phân nửa thời gian, bọn họ đều là làm, hoạ chăng có khác thì cũng chỉ là khác địa điểm mà thôi.
“Xem phim.”
“Hả?”
Dưới sự chỉ đạo chuyên nghiệp của quản gia, mấy người hầu nhanh chóng trang bị xong máy chiếu cùng màn trắng. Truyền phát chính là một bộ phim hành động Âu Mỹ, liên tiếp đánh nhau không ngừng, xem mãi tới khi Lâm Tiêu Tiêu ngáp liên tục, không tự chủ nổi mà dựa vào đầu giường ngủ mất.
Dưới ánh sáng tối tăm, Phó Hi đem đầu của cô hướng gối lên vai của mình. Thoáng nhìn khóe môi hơi hơi chảy ra nước miếng của cô, hắn nhăn lại mi, rõ ràng ghét bỏ những vẫn rút ra khăn giấy giúp cô lau đi.
Phim gần đến kết thúc, Phó Hi lay cô đánh thức, tiếp theo mở một bộ tình cảm lâm ly bi đát của Hàn Quốc, cẩu huyết yêu hận tình thù lấy nước mắt người xem.
Cô xem đến một phen nước mắt nũi mũi chảy dài. Trong khi toàn bộ hành trình, mặt Phó Hi đều vô cảm.
Lâm Tiêu Tiêu nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía hắn, nức nở nói: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy thực cảm động sao?”
“Không cảm thấy.” Phó Hi một mặt lãnh đạm mà trả lời, một mặt không quên đưa khăn giấy.

Bình luận

Để lại bình luận