Chương 109

————(//∇//)————Đã vài năm đã trôi qua nhưng Phó Hi vẫn còn nhớ về buổi chiều hôm ấy, một buổi mùa đông có nắng thật đẹp.
Sau khi cô bỏ lại câu: “Ở bệnh viện đợi em!”. Hắn liền ngay lập tức trở lại bệnh viện mà đợi, dù biết cô chẳng thể nào đến nhanh như thế được, nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi niềm mong chờ.
Đã một đêm trôi qua không có tin tức gì cả. Hắn vẫn rất kiên nhẫn, nên làm gì thì làm đó. Không biểu hiện gì trên mặt nhưng thỉnh thoảng cứ làm bộ lơ đãng liếc về phía cửa. Chỉ mới một ngày không thấy cô mà hắn đã suy nghĩ đủ loại khả năng. Con người luôn tính toán chu toàn như hắn, đụng tới chuyện của cô lại không biết làm thế nào.
【Tôi rất nhớ em. Chỉ muốn cảm nhận nụ hôn của em trên đôi môi tôi.Thời gian cứ trôi, nhưng tôi vẫn không thể nói cho em biết, vì sao tim tôi đau nhói mỗi lần nhìn thấy em.Tôi không thể chấp nhận được cái kết của đôi ta. Nhận ra tôi cần em đến nhường nào.】
Khi ánh chiều tà rơi trên rèm cửa sổ, hắn tự nhủ: nắng hôm nay thật đẹp. Có tiếng cửa mở ra. Cô xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn, sự vui vẻ ánh lên trên đôi mắt cô, đã bao lâu rồi hắn mới nhìn được sự vui vẻ ấy?
Hắn không nghe được môi cô đang mấp máy điều gì, chỉ biết rằng phải giữ lấy cô ngay lúc này, không thể nào để cô đi một lần nữa. Như khi lần cô trốn đi cùng Tiêu Nhạc, hắn phát hiện, nhưng khi đó hắn không đủ can đảm ngăn cản, hắn sợ ánh mắt đầy thù hận của cô, sợ cô sẽ ghét bỏ hất tay của hắn ra. Sự ra đi của cha mẹ đả kích cô quá lớn, có phải hắn đã làm sai rồi không? Cô rời đi thì mới thực sự hạnh phúc chăng?
Đột nhiên hắn ngắt lời cô, hắn không thèm quan tâm bên cạnh cô còn những tên đàn ông nào, không thèm quan tâm cái gì mà môn đăng hộ đối, dùng cái giọng trầm ổn vốn có của mình: “Tiêu Tiêu, em còn nhớ có lần chơi bắn súng, em thua cược một điều kiện không? Điều kiện của anh là, được ở bên cạnh em đến hết đời. Danh phận cái gì, tiền bạc cái gì, cùng mấy người đàn ông cái gì. Cũng không quan trọng bằng em!”
Lần này hắn đã không do dự nữa, nhất định phải giữ cô ở lại bên hắn. Cho dù trong trái tim cô không chỉ có một mình hắn đi chăng nữa, hắn cũng đủ mãn nguyện rồi.
“Ba ơi! Ba đang nhìn gì vậy?”, một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên.
Hắn thôi nhìn về ánh chiều ngoài cửa sổ, cúi xuống bế cậu nhóc lên, thầm thì: “Chỉ là hoàng hôn thật đẹp thôi!”
Hoàn chính văn.

Tự thẩm du: Tiểu Vũ YY
Đến hôm nay, xem như biệt thự của gia đình chính thức hoàn thành. Phòng riêng của ai thì dựa theo sở thích của người đó, thập phần dụng tâm. Chỉ là thứ không thể thiếu trong phòng ngủ của Lâm Tiêu Tiêu chính là chiếc giường cỡ lớn. Đương nhiên là vì để bốn năm người cùng lăn lộn tuyệt không có vấn đề gì.
Được chuyển vào nơi ưng ý, do mình dày công sắp xếp chuẩn bị. Lâm Tiêu Tiêu vô cùng cao hứng, ngay lập tức liền khai trương mở hàng cho phòng tắm hơi của mình.
Khi Lâm Tiêu Tiêu bọc khăn tắm mở cửa, lại ngoài ý muốn thấy Thẩm Thư Lạc đang ung dung mà ngồi ở bên trong, mặt cô bây giờ chỉ cần dùng một cái thành ngữ có thể khái quát: Ngây ra như phỗng.
“Anh, anh…… sao lại chỗ này?” Lâm Tiêu Tiêu nhớ lại hắn nói hôm nay bận việc về trễ cơ mà. Cô cũng nhăm nhe sẵn lúc Phó Hi với mấy người Tiêu Nhạc, Lâm Bạch Thuật không có nhà để một mình độc chiếm phòng tắm hơi yêu dấu.
“Anh cũng mới vừa về thôi.” Thẩm Thư Lạc kéo cong khóe môi, cười đến thực vô hại, “Làm việc có chút mệt mỏi, đang muốn thư giãn một lát.”
Hắn cũng quấn độc một chiếc khăn tắm, lộ ra khuôn ngực khoẻ mạnh tiêu chuẩn, cơ bụng săn chắc còn vương chút mồ hôi, cùng đôi chân mảnh khảnh.
“Ồ……” Lâm Tiêu Tiêu đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh.
Căn phòng làm bằng gỗ, than thiêu đốt bên dưới ánh lên màu hồng rực rỡ. Dưới chân sàn nhà cũng nóng, chỗ hạ mông ngồi cũng nóng, cô mới ngồi xuống chưa tới một phút, liền bắt đầu cảm thấy ngực khó chịu.
“Lỡ như em bị ngất…… Anh nhớ làm hô hấp nhân tạo cho em nha.” Lâm Tiêu Tiêu dùng tay ra sức quạt quạt. Cô không chú ý tới động tác của mình làm khăn tắm bọc trước ngực hơi lỏng xuống, lộ ra tảng lớn nhũ thịt hình cầu cùng khe vú sâu thẳm.
“Hiện tại cũng có thể.” Thẩm Thư Lạc hôn môi lên, đồng thời đem bàn tay để lên ngực Lâm Tiêu Tiêu, bắt chước động tác hô hấp nhân tạo nhẹ nhàng khiêu khích. Cho dù cách khăn tắm thô ráp, hắn cũng có thể cảm thấy hai cái vú no đủ co dãn đong đưa dâm mị.
Đầu Lâm Tiêu Tiêu choáng váng. Cô chỉ cảm thấy chung quanh như đang nổi lửa, nơi nơi đều thổi hơi nóng, ngược lại, thân thể của hắn lại mang theo chút mát mẻ. Cô vô ý thức mà hướng vào lòng ngực của hắn cọ cọ, thân thể vặn vẹo, một bên nhũ thịt từ khăn tắm bắn ra, trên trắng nõn da thịt, viên anh đào nho nhỏ nhô lên đã đứng thẳng lên.

Bình luận

Để lại bình luận