Chương 6

‘Côn thịt của cậu ấy thật sự… thô hơn cả chai nước khoáng.’
Nghiêm Miểu Miểu hẹn với Trần Âm thứ bảy tới ăn thử một tiệm bánh ngọt mới mở trên phố đi bộ, có thỏa thuận với nhau sẽ gặp ở ngã tư.
Lúc Nghiêm Miểu Miểu tới thì thấy bên cạnh Trần Âm còn có Ngô Vịnh Tranh với Lâm Xán.
Lâm Xán mặc áo T-shirt trắng với quần ngố đen, đi một đôi giày màu trắng. Hôm nay Nghiêm Miểu Miểu cũng mặc áo trắng, quần bò và đi giày trắng. Cô cảm thấy trang phục họ mặc thật hợp nhau, đi cùng sẽ rất giống mặc đồ đôi.
Nghiêm Miểu Miểu mỉm cười bước tới chào hỏi Ngô Vịnh Tranh với Lâm Xán: “Cán sự vật lí, lớp trưởng, sao các cậu cũng tới đây đi dạo vậy? Khéo quá!”
“Miểu Miểu, hôm qua mình kể với Ngô Vịnh Tranh là phố đi bộ mới mở một hàng bánh ngọt có vẻ ngon, cậu ấy nói cũng muốn ăn thử nên tiện thể hẹn đi cùng nhau luôn.” Trần Âm khoác tay Nghiêm Miểu Miểu thủ thỉ.
“Nghiêm Miểu Miểu, chào buổi sáng, cậu không phiền nếu hai đứa bọn tớ đi cùng chứ, để chốc nữa tớ khao các cậu.” Ngô Vịnh Tranh cười nói.
Nghiêm Miểu Miểu cũng biết là Ngô Vịnh Tranh đang theo đuổi Trần Âm, xem ra hôm nay cô và Lâm Xán là bóng đèn vài nghìn wat rồi.
Lâm Xán chắc là do Ngô Vịnh Tranh kéo tới đây, dù rằng Ngô Vịnh Tranh muốn ở riêng với Trần Âm nhưng sao dám bỏ qua Nghiêm Miểu Miểu cô được, vậy nên đành kéo theo bạn tốt đi cùng cho đỡ lạc quẻ.
Bốn người líu ríu tới tiệm bánh, hai cô gái vừa nắm tay vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn vào cửa kính hàng quán ven đường bàn luận.
Mà hai chàng trai đi thụt lại phía sau, Ngô Vịnh Tranh vỗ vai Lâm Xán: “Người anh em, tý nữa ăn xong tớ với Trần Âm đi trước nhé, cậu ở lại chiếu cố Nghiêm Miểu Miểu cho tốt vào.”
Lâm Xán không tỏ thái độ gì gật gật đầu, Ngô Vịnh Tranh còn tưởng trong lòng cậu không vui.
Ai mà biết tối qua sau khi nhận được điện thoại của Ngô Vịnh Tranh xong, cậu mất cả đêm nghĩ xem nay nên mặc cái gì, trước khi đi còn đặc biệt dùng ít nước hoa. Nghe nói động vật giống đực vì muốn hấp dẫn chú ý của giống cái mà phát ra mùi hương mê hoặc riêng biệt.
Đi một lúc đến tiệm bánh, Nghiêm Miểu Miểu ngồi đối diện với Lâm Xán, còn Trần Âm ngồi đối diện Ngô Vịnh Tranh.
Xem menu, Nghiêm Miểu Miểu gọi trước một phần Napoleon Cheese Cake, sau đó phân vân không biết nên gọi sinh tố việt quất hay là gọi trà sữa đậu đỏ trân châu, cuối cùng suy nghĩ một lúc liền gọi sinh tố.
Lúc đồ uống được mang lên, cô thấy phục vụ mang tới một cốc trà sữa đậu đỏ trân châu để trước mắt mình, Lâm Xán liền nói đó là của cậu.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Nghiêm Miểu Miểu xúc một miếng bánh Tiramisu của Trần Âm, Trần Âm lại xúc một miếng bánh phô mai của Nghiêm Miểu Miểu, cậu một miếng mình một miếng, bạn thân đều như vậy, không ngại đồ ăn của nhau.
Ngô Vịnh Tranh thấy bàn bên cạnh có chơi board game, liền đề nghị ra quầy chọn một trò, mọi người đều hưởng ứng, sau đó để Trần Âm đi cùng cậu ta đi lấy.
Chỉ còn lại Lâm Xán và Nghiêm Miểu Miểu, cô liền mở miệng nói câu đầu tiên với cậu từ lúc ngồi vào bàn: “Lớp trưởng ơi, cậu cho mình uống thử một ngụm trà sữa của cậu nhé. Lúc nãy mình cũng định gọi vị này nên giờ muốn nếm một chút.” Nói xong cô chớp chớp đôi mắt to tròn cầu khẩn nhìn về Lâm Xán.
“Được, cậu thử đi.” Lâm Xán đẩy cốc của mình về phía Nghiêm Miểu Miểu.
Kỳ thực Lâm Xán thấy cô phân vân muốn uống trà sữa đậu đỏ nên mới gọi, chứ không thì trời nóng thế này cậu đâu có rảnh mà đi gọi thứ đồ uống vừa ngọt vừa ngấy này.
“Cảm ơn lớp trưởng nhé, moah moah moah.” Nói xong còn chu miệng hôn gió mấy cái. Cô vốn có thói quen như vậy với Trần Âm, giờ quen miệng nên áp dụng luôn sang Lâm Xán.
Để rồi Nghiêm Miểu Miểu ngạc nhiên phát hiện ra vành tai Lâm Xán đỏ bừng lên, hóa ra nam thần dễ dàng thẹn thùng như thế.
Nghiêm Miểu Miểu cũng không đổi ống hút mà dùng luôn cái của Lâm Xán, thậm chí cô còn tận lực ngậm chặt một chút, nghĩ rằng như thế sẽ nuốt được thêm nước bọt của Lâm Xán. Càng nghĩ càng mừng, xem như cô với này thần hôn nhau gián tiếp rồi.

Bình luận

Để lại bình luận