Chương 8

‘Lớp trưởng, cậu giỏi quá,… tuyệt vời quá.’
Lâm Xán được cặp mông tròn trịa của cô hầu hạ tới mức bắn tinh, quần lót hơi ẩm ướt, dính ngây ngấy, thế nhưng côn thịt vẫn không mềm đi là mấy.
Lâm Xán vẫn ôm chặt eo cô, vẫn va chạm vào mông cô, hông cậu hơi vặn vẹo để chọc càng mạnh vào phía sau cô, ưỡn hạ thân lên dán sát vào người cô.
Nghiêm Miểu Miểu tưởng tượng côn thịt cứng nóng của cậu sẽ đâm rách quần bò cô, xuyên qua quần lót cô, tiến
vào lỗ nhỏ chọc thẳng tới màng trinh của cô.
Loa xe phát ra âm thanh điểm dừng tiếp theo, Nghiêm Miểu Miểu dùng mông đẩy hạ thân của Lâm Xán ra.
“Lớp trưởng, mình sắp tới nơi rồi, phải xuống xe đây.”
Lâm Xán đành phải buông tay, cùng cô đi xuống. Nghiêm Miểu Miểu tò mò nhìn cậu: “Lớp trưởng, nhà cậu ở khu này à?”
“Mình đưa cậu về.” Lâm Xán thầm nghĩ bé mập chẳng lẽ ngố tới nỗi không đoán ra được sao.
“Cảm ơn cậu nhé lớp trưởng.” Nghiêm Miểu Miểu cười tươi như hoa.
Đi bộ trên đường, cô không nhịn được mà hỏi Lâm Xán: “Lớp trưởng, vừa rồi cái chọc ở mông mình là côn thịt của cậu à?”
Lâm Xán không ngờ cô lại nói toạc ra như thế, lập tức bày ra vẻ chính nghĩa đương nhiên: “Ai bảo cậu đúng vào chỗ đó của mình, đấy là phản ứng sinh lý thông thường thôi.”
“Lớp trưởng ơi, côn thịt của cậu lúc cứng lên to thật ấy.” Vẻ mặt của cô lúc này chính là “Cậu quá là number one”.
Lâm Xán tý nữa thì ngã sấp mặt, cậu còn tưởng cô sẽ quở trách chán ghét mình, ai mà ngờ cô còn mở miệng tán
dương như thế nữa.
Nghiêm Miểu Miểu thấy tai của Lâm Xán lại đỏ lên, cảm thấy lớp trưởng lớn nhân thật đáng yêu, liệu cậu ấy có phải cũng thích cô không nhỉ, vậy nên mới dùng sức ôm chặt thắt lưng cô, chọc chọc vào mông cô khiến nó bây giờ vẫn còn hơi ê ẩm.
Nghĩ tới đây cô hơi đỏ mặt hỏi: “Lớp trưởng, cậu đâm vào mông tớ có thoải mái không?”
Lâm Xán im miệng không nói, bây giờ tới cả mặt cậu cũng đỏ lên rồi.
“Tớ thì bị côn thịt của cậu đâm thoải mái cực kỳ, mỗi tội bây giờ vẫn hơi ngứa ngáy, đũng quần cũng ẩm ẩm rồi.”
Thật sự là thoải mái tới mức cô chỉ muốn mở rộng chân ra để cậu đâm cây gậy lớn đó cắm vào lỗ nhỏ của cô.
Bị cô trêu chọc tới mức nóng bừng cả người, Lâm Xán hơi xẵng giọng: “Nghiêm Miểu Miểu, cậu không biết xấu hổ à?”
“Thành thật là đức tính tốt của con người mà. Tớ thật thà như thế cậu không thích à?” Đôi mắt to tròn của cô tủi thân nhìn cậu, rõ ràng là nói thật sao lại bị trách mắng thế này.
“Hơn nữa lúc nãy cậu cũng thoải mái lắm mà, còn bắn tinh ấy.” Cô chu miệng lên án cậu không chịu sống thật với bản thân.
Lâm Xán duỗi tay bịt miệng cô lại, đề phòng cô lại nói thêm mấy lời khiến cậu vừa tức vừa thẹn, đồng thời nhìn quanh một hồi không có ai để ý tới bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mình, mình cũng rất thoải mái.” Lâm Xán bị đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô hút sâu vào, nhịn không được mở miệng đáp, không muốn làm cho cô thất vọng.
Bé mập nghe xong cười rộ lên, ra vẻ “cậu thoải mái là vinh dự của bản thân mình”.
Đi về nhà Nghiêm Miểu Miểu phải qua một công viên nhỏ, bình thường là chỗ cho các cụ tập thể dục hoặc dẫn
cháu ra chơi, chỉ buổi sáng với buổi chiều tối mới đông, bây giờ là chiều sớm nên rất thưa người.
“Lớp trưởng ơi, hay là bọn mình vào công viên làm thêm lần nữa đi. Lần này không dùng mông của mình nữa, dùng luôn huyệt nhỏ của mình nhé.”
Nói xong cô vô cùng hào hứng giữ lấy tay Lâm Xán, ra vẻ muốn kéo cậu vào công viên.
Lâm Xán giật người cô lại, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng: “Nghiêm Miểu Miểu, cậu thật sự không biết xấu hổ.”
Bé mập Nghiêm Miểu Miểu thành công trêu chọc nam thần Lâm Xán lắp ba lắp bắp chỉ biết nói đi nói lại câu này.
Nghiêm Miểu Miểu bị cậu kéo đi về phía trước, định nhắc cậu là đi nhầm đường rồi, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của cậu, cô liền hơi vượt lên, cúi xuống thấy đũng quần cậu đã căng phồng rồi.
Nghiêm Miểu Miểu cười muốn lăn lộn.
Đồng thời cô cũng tự nhủ nhất định sau này phải ở trong công viên “ăn” cậu một lần.
Bị Lâm Xán kéo đi mãi một vòng mới về được tới nhà, Nghiêm Miểu Miểu nhã nhặn cảm ơn: “Cảm ơn cậu nhé. À mà lớp trưởng ơi, lúc nãy cậu không chịu vào công viên, hay giờ có muốn lên nhà tớ không, nhà tớ không có ai đâu.”
Nói xong cô liền chớp chớp hai mắt tỏ vẻ ngây thơ chân thành.
“Nghiêm Miểu Miểu, cậu đùa đủ rồi đấy.” Chàng trai đỏ bừng mặt xoay người vẫy tay chào cô, sau đó dùng tốc độ ánh sáng chạy mất.
“Ha ha ha ha ha ha.” Nghiêm Miểu Miểu ôm bụng cười một lúc lâu rồi mới đi lên trên tầng.
Mở cửa vào nhà thì cô thấy mẹ đang ngồi trên sofa, “Mẹ ơi, con về rồi.”
Mẹ cô thấy mắt cô hơi đỏ, liền hỏi có chuyện gì.
“Không sao đâu ạ, vừa rồi ở dưới sân con gặp một chuyện rất buồn cười.”
“Buồn cười tới mức nào mà chảy cả nước mắt thế kia?”
Nhớ tới nam thần đi cũng không được tự nhiên, Nghiêm Miểu Miểu lại bật cười: “Ha ha ha ha ha, thật sự là vô cùng vô cùng vô cùng buồn cười.”

Bình luận

Để lại bình luận