Chương 2

Hô hấp của anh trai càng lúc càng nặng, nhưng động tác trên tay lại tiếp tục tăng tốc. Diệp Chi cảm thấy được ma sát giữa thân trên và giường ngày càng nóng, liền nhấc chăn lên một chút: “Anh hai, đừng dùng nhiều sức như vậy.”

Diệp Nam Phong nhẹ nhàng thở dài: “Thân thể em có cảm giác sao?”

“Dạ.”

“Anh hai làm Chi Chi thoải mái không?”

Diệp Chi cũng không quá chú ý đến câu hỏi kỳ lạ của anh mình, thật ra cô không thể cảm nhận được động tác của anh trai, nhưng vì để trấn an anh, cô vẫn trả lời: “Thoải mái.”

Giọng nói của anh đột nhiên trở nên trầm khàn: “Ừm…. Chân Chi Chi thật mềm, anh hai không dám dùng quá nhiều sức.”

Sợ không cẩn thận sẽ bị trầy da.

Diệp Chi cảm thấy không tự nhiên: “Anh hai, giọng anh nghe hơi kỳ lạ.”

“Có thể do hôm nay anh uống ít nước…… ưm….”

Diệp Nam Phong bỗng nhiên thở dốc một hơi, âm cuối còn mang theo chút run nhẹ, tựa như có thứ gì đó mà anh kìm nén rất lâu đang phát tiết ra, khiến hai má Diệp Chi bất thình lình đỏ lên.

Kỳ thật quan hệ của hai anh em lúc nhỏ rất tốt, sau này do việc học tập nên hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Không biết từ bao giờ, anh hai đột nhiên trở nên xa lánh cô.

Mặc dù tính tình anh hai vốn dĩ đã lạnh nhạt xa cách với người khác, nhưng dù sao bọn họ cũng là anh em, Diệp Chi muốn gần gũi với anh nhưng luôn gặp khó khăn, cô còn tưởng anh hai không còn quan tâm đến mình nữa. Kết quả sau vụ tai nạn xe, anh hai lại biến trở về anh của trước đây.

“Chi Chi….”

Diệp Nam Phong gọi một tiếng, Diệp Chi mới định thần lại, thuốc vừa uống có mùi vị hơi buồn nôn, mùi hoa thạch thảo nồng nặc xộc vào mũi.

Cảm nhận được động tác đã dừng lại, Diệp Chi từ trên giường bò dậy, duỗi tay nói: “Anh ấn chân giúp em, giờ để em ấn tay giúp anh.”

Diệp Nam Phong khàn giọng nói: “Được.”

Anh nắm lấy tay Diệp Chi, đặt lên tay mình: “Ở chỗ này.”

Diệp Chi sờ lòng bàn tay Diệp Nam Phong cảm thụ: “Rất nóng sao? Tay anh đều là mồ hôi.”

Tay sờ vào có cảm giác trơn trượt.

Diệp Nam Phong không chút để ý nói: “Ừm, có hơi nóng.”

Nếu Diệp Chi có thể nhìn thấy thì sẽ thấy giữa hai chân cô có rất nhiều chất lỏng màu trắng, đan xen với vết đỏ trên mắt cá chân, gợi cảm đến mức Diệp Nam Phong không muốn lập tức lau đi mà còn bôi nó khắp chân cô.

Để hai chân cô bao phủ trong tinh dịch của anh.

~~~~~

Diệp Chi đã quen với việc không nhìn thấy nên nhờ người nhà đăng ký lớp học chữ nổi.

Sau khi kết thúc khóa học, Lạc Lạc, hộ lý mà người nhà mời đến bước vào đẩy xe lăn giúp cô, còn nói nhỏ bên tai cô: “Cô Diệp, cô có biết người ngồi ở bàn bên cạnh vừa rồi không?”

Diệp Chi lắc đầu: “Bên cạnh tôi có người sao?”

Lạc Lạc cảnh giác nói: “Anh ta không phải người khiếm thị, vừa rồi trong giờ học vẫn luôn nhìn cô.” Cô dừng một chút: “Bây giờ đã tan học mà anh ta vẫn đang nhìn…. Nếu không quen biết, chúng ta có nên nói cho anh trai cô một tiếng không?”

Diệp Chi nắm chặt xe lăn: “Trông anh ấy có phải cao gầy, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ phải không?”

“Ừm.”

Diệp Chi để Lạc Lạc đẩy xe lăn đến trước mặt hắn, tuy không nhìn thấy gì nhưng dù sao cũng từng là người rất quen thuộc, trong bóng tối vẫn có thể miêu tả ra hình dáng người đó, dáng người cao gầy, khi cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền.

Trí nhớ của cô rất tốt, nhẹ nhàng nói: “Hạ Thư Niên, sao anh lại đi theo tôi?”

Đối phương bị bắt quả tang, trầm mặc một lát: “Thân thể của em có khá hơn chút nào không?”

“Anh đừng làm phiền tôi nữa….”

Hạ Thư Niên ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô: “Chi Chi, nghe anh nói, cho dù em biến thành dáng vẻ gì cũng không sao, anh có thể chăm sóc em cả đời….”

Hắn còn chưa nói xong, bên tai Diệp Chi đột nhiên nghe thấy tiếng xương cốt va chạm vào nhau, Hạ Thư Niên rên rỉ một tiếng, ngay sau đó nghe được tiếng quát lớn của Diệp Nam Phong: “Cút.”

Bởi vì anh trai luôn ổn trọng nên Diệp Chi không biết anh còn biết đánh người, sửng sốt trong giây lát, sau khi phản ứng lại thì lại nghe thấy âm thanh vật lộn, cô vội vàng ngăn cản: “Đừng đánh, anh hai!”

Bình luận

Để lại bình luận