Chương 3

Về đến nhà, Diệp Chi khó có khi bày ra vẻ mặt khó chịu.

Trong ký ức của cô, anh trai luôn trầm mặc ít nói, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, làm người khác không dám tới gần, cô làm em gái cũng rất ít khi phát giận với anh.

Nhưng anh hai đã đánh Hạ Thư Niên.

Cô nằm một mình trên giường, vùi mình trong ổ chăn, Lạc Lạc khuyên can mãi mới kéo cô ra khỏi chăn.

Hộ lý đưa cốc nước cho Diệp Chi: “Cô Diệp, nếu cô không uống thuốc, anh trai cô sẽ rất đau lòng, anh ấy rất lo lắng cho cô.”

“Tôi sẽ uống thuốc, cô ra ngoài trước đi. Tôi muốn ở một mình yên tĩnh trong chốc lát.”

Lạc lạc thở dài, chỉ có thể rời khỏi phòng.

Khi Diệp Chi nghĩ đến Hạ Thư Niên, cảm xúc vốn luôn bị đè nén đột nhiên trở nên không thể khống chế, đó là người mà cô thích, hai người đã bàn đến chuyện cưới hỏi.

Thuốc mà cô uống hằng ngày chỉ để phòng ngừa biến chứng mà thôi, ngay cả bác sĩ cũng đã nói không còn cách gì khác, trừ khi có phép màu xảy ra.

Diệp Chi sờ soạng tìm thuốc rồi ném hết vào bồn cầu trong phòng tắm.

Không uống thuốc có lẽ là cách duy nhất để cô bày tỏ sự phản kháng với số phận của mình, mặc dù cũng không mang đến hiệu quả gì.

Diệp Chi nằm trên giường, mơ mơ màng màng cảm giác như Hạ Thư Niên đang ở bên cạnh mình, hôn lấy môi và lỗ tai cô.

Đó là một cảm giác ẩm ướt và nóng bỏng, nhưng cô lại không thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy.

Hình ảnh mất đi màu sắc, trong cơn hoảng hốt cô bị Hạ Thư Niên đưa lên giường, nhưng anh ấy lại không có hứng thú đối với nửa người trên của cô, chỉ hôn lên chân cô.

Trong mộng không có ký ức, nhưng những ký ức thống khổ đã khắc sâu trong tận xương tủy cô, đôi chân đã lâu không có xúc cảm làm tim Diệp Chi run lên.

Ước chừng là do suy nghĩ quá hỗn loạn, đầu óc Diệp Chi đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại.

Xúc cảm dưới chân vẫn chưa biến mất, mà thế giới vốn tối tăm

bỗng nhiên có ánh sáng, ngay cả khi cô nhắm mắt lại, nó cũng có thể xuyên qua mí mắt chiếu vào mắt cô.

Tim Diệp Chi đập nhanh hơn.

Có phải mình vẫn đang ở trong mơ?

Cô không thể tin được, từ từ mở mắt ra đầy mong đợi.

Khi ánh sáng nhảy vào mắt cô, cảm thời ướt át ở dưới chân cũng đồng thời truyền đến.

Sự hỗn loạn trong đầu lập tức tan biến, Diệp Chi nhìn thấy một khoảnh khắc còn đáng sợ hơn cả hiện trường vụ tai nạn xe.

Lúc này, phần thân dưới của Diệp Chi đang trần trụi, mà anh trai thì đang ngồi quỳ phía dưới, đem hai chân cô gập lên, si mê liếm hôn lên cổ chân cô….

“Ưm….”

Còn chưa kịp vui sướng khi lấy lại được thị lực, cô đã bị xúc cảm trên chân che lại, một cảm giác tê dại như dòng điện truyền khắp người khiến cô không nhịn được mà khẽ rên một tiếng.

Diệp Nam Phong dừng động tác, sợ đến mức Diệp Chi phải vội vàng nhắm chặt mắt.

Cô nghe được tiếng anh trai gọi mình: “Chi Chi?”

Đó là thanh âm trầm thấp mà anh trai vẫn thường nói chuyện mỗi khi xoa bóp cho cô.

~~~~

Nhất định là đang nằm mơ.

Diệp Nam Phong là anh trai ruột của cô, bọn họ cùng nhau lớn lên, vì có vẻ ngoài đẹp trai nên anh không thiếu người theo đuổi, nhưng anh lại chưa bao giờ đồng ý. Trong mắt mọi người, anh luôn là dáng vẻ lạnh lùng khó gần, tuổi còn trẻ đã trở thành chuyên gia thần kinh đứng đầu trong ngành, thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật khó mà người khác không dám làm. Từ khi trở thành bác sĩ mổ chính cho đến nay, chưa bao giờ mắc sai lầm.

Diệp Nam Phong là huyền thoại, là ông chủ mà nhân viên trong bệnh viện thường xuyên nhắc đến.

Mà huyền thoại này thế nhưng lại đang liếm chân mình, còn lộ ra vẻ mặt si mê mà cô chưa bao giờ thấy qua.

Diệp Nam Phong đợi một hồi lâu không nhận được phản hồi của cô, liền ôm chân cô tiếp tục hôn hít và liếm láp.

Diệp Chi dần dần cảm nhận được, không chỉ chân, mà hai đùi cô đều bắt đầu có cảm giác, là cảm giác ngứa ngáy do anh trai mình gây ra.

Có quá nhiều điều khiếp sợ cùng lúc ập vào đầu cô, Diệp Chi lặng lẽ mở mắt ra một lần nữa để nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bình luận

Để lại bình luận