Chương 71

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 71

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau khi bị anh hút ra một quả, sự kích thích liếm mút làm cô muốn co rút âm đạo, nhưng cô phải chịu đựng vì không muốn quả nho bị kẹp nát. Thật vất vả mới vượt qua được vòng thứ nhất, anh trai nhai hai cái đã nuốt xuống sạch sẽ, sau đó tiếp tục ghé miệng vào sát lỗ huyệt hút ra quả thứ hai.

“Ah…. a…. anh… nhanh quá….”

Diệp Chi đẩy người đàn ông giữa hai chân mình ra, ngẩng đầu lên thở gấp, từng quả nho trong âm đạo được hút ra ngoài, khoái cảm cũng càng ngày càng dâng trào. Đầu óc cô choáng váng, trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng trắng dài.

Mãi cho đến khi Diệp Nam Phong hút quả nho cuối cùng ra ngoài, Diệp Chi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vươn cổ thở dốc đạt đến cao trào, dâm dịch phun hết vào miệng anh trai, lại lần nữa làm mặt anh ướt nhẹp.

Diệp Nam Phong ôm chặt em gái vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Chi Chi, nếu tối nay anh không đánh thuốc mê cô ấy thì em hãy tự mình đến phòng anh.”

Diệp Chi run rẩy: “Anh hai, anh đi quá xa rồi….”

“Anh hai chỉ muốn ôm Chi Chi nhiều hơn chút, em nằm bên cạnh dỗ cho anh ngủ, anh sẽ không chạm vào em.”

Đêm khuya, Diệp Chi về phòng của mình, ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, xác định anh trai không có ở đó mới đi tới bên cạnh Nhan Niệm, nhỏ giọng nói: “Niệm Niệm, mình muốn đến chỗ ba mẹ làm việc.”

“Được đó.” Hai mắt Nhan Niệm sáng lên: “Trước đó mình nghe nói cậu ở nhà cứ uể oải, còn sợ cậu không thể lấy lại tinh thần, cũng lo lắng thân thể cậu sẽ không chống đỡ nổi khi hòa nhập trở lại với thế giới bên ngoài. Giờ cậu sang chỗ ba mẹ cậu làm việc đúng là thích hợp.”

Diệp Chi lại lần nữa không yên tâm mà nhìn về phía cửa: “Nhưng nếu mình đến chỗ ba mẹ thì cậu sẽ phải ở cùng anh trai.”

Nhan Niệm nghe ra được băn khoăn của Diệp Chi, hào phóng nói: “Ừm, đúng là có hơi bất tiện, nhưng mà không sao, mình dọn ra ngoài là tốt rồi.”

Diệp Chi dặn dò: “Cậu đừng nói cho anh mình biết nha, mình không muốn anh ấy phải lo lắng. Công việc anh ấy đã rất mệt mỏi rồi, còn phải để ý đến sinh hoạt của mình. Chờ đến khi mình sắp xếp xong thì anh ấy sẽ biết thôi.”

“Cậu đừng lo!”

Diệp Nam Phong trực ban từ 12 giờ trưa nay đến 12 giờ ngày mai, thời gian này anh không thể nhìn thấy em gái. Vừa về đến nhà, anh lập tức đi tìm cô, nhưng lại bất ngờ nhận được cuộc gọi video từ Diệp Chi.

“Anh hai, em đang ở đây với mẹ!” Cô quay camera về phía Thái Nhã Văn, hai mẹ con cùng vẫy tay với Diệp Nam Phong.

Anh cau mày: “Em qua bên đó sao không nói với anh một tiếng?”

“À, em sợ anh sẽ không cho phép.”

Sắc mặt Diệp Chi rạng rỡ, ở trước mặt ba mẹ cô vui vẻ giống như một bông hoa: “Anh hai, em sắp đến công ty ba mẹ làm việc. Anh chăm sóc Nhan Niệm thật tốt nhé.”

Trong suốt cuộc điện thoại, cô không giấu được sự phấn khích trên mặt, có lẽ cô bị nhốt trong phòng quá lâu nên cho rằng nếu ra khỏi nơi này thì mình sẽ được tự do.

Diệp Nam Phong cúp điện thoại, khóe miệng hơi cong lên.

Cũng có một chút thông minh đấy, nhưng nó sẽ không kéo dài được lâu.

Diệp Chi không rành về thương mại điện tử, mới vừa vào công ty, cô gần như phải học lại từ đầu. Thấy cô sẵn sàng học hỏi, ba mẹ rất vui vẻ.

Cô cũng hạnh phúc khi nghĩ đến việc rời khỏi anh trai và bước vào cuộc sống bình thường.

Thỉnh thoảng Diệp Chi sẽ gọi video với anh trai, Diệp Nam Phong không hề tỏ ra tức giận mà chỉ nhẹ nhàng động viên cô tự lo cho chính mình, cũng như rất vui mừng khi thấy cơ thể của cô phục hồi.

Mỗi ngày cô đều sắp xếp công việc thật bận rộn, không tan làm trước 10 giờ tối, thường xuyên về muộn hơn ba mẹ Diệp, tối đến vừa nằm xuống giường đã ngủ say.

Giấc mơ đã lâu không gặp bỗng nhiên vây lấy cô.

Một con rắn khổng lồ bò lên người cô, toàn thân rắn lạnh ngắt làm Diệp Chi run lập cập. Con rắn dần dần quấn quanh người, ngay cả tay cô cũng không thể cử động được, lòng ngực bị đè nặng, khiến cô hô hấp khó khăn.

Ý thức Diệp Chi dường như vẫn còn tỉnh táo, cô biết mình bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng, muốn mở mắt ra nhưng đầu óc cứ mơ mơ màng màng, làm cách nào cũng không thể mở được.

Bình luận (0)

Để lại bình luận