Chương 93

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 93

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Quá khó rồi….

Diệp Nam Phong đi theo bên cạnh cô, sẵn sàng giúp cô bất cứ lúc nào: “Cọ nhiều lần sẽ quen thôi, em thử bước nhanh vài bước xem, quen rồi thì chỗ đó sẽ bị tê liệt.”

Diệp Chi đã bị anh trai lừa gạt vô số lần về phương diện này, nhưng vì có những chuyện cô không hiểu nên lần nào cũng không tự chủ được mà tin tưởng anh, cô đi nhanh về phía trước hai bước.

Quả bóng mềm mại trong cơ thể cọ xát vào vách thịt nhô lên của cô, Diệp Chi còn chưa kịp dừng lại, cơn khoái cảm mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong âm đạo, nhanh như chớp mà ăn mòn xương đùi của cô.

“Ah ư….”

Diệp Chi thở dốc, đỡ lấy tường, bụng dưới co rút lại, luồng nhiệt không khống chế được rất nhanh đã bao trùm toàn bộ vùng kín của cô.

Quả bóng đặt ở vị trí quá xảo quyệt, hơn nữa nó được cố định ngay đối diện điểm G, làm Diệp Chi vừa cử động đã cọ xát vào bộ phận mẫn cảm nhất trên cơ thể, nó còn kích thích hơn trực tiếp đặt trứng rung vào. Cô vừa đi được hai bước đã đạt cực khoái.

Diệp Chi đứng dựa vào tường, không kìm được mà nức nở: “Anh hai, em không thể…. ư…. thứ này cọ vào…. ưm…. chỗ đó, em không thể làm được gì cả.”

“Em chỉ là không đi được thôi, Chi Chi hẳn đã quen với tình trạng này rồi.”

Trong thời gian ngồi xe lăn, cô đã quen với việc sinh hoạt mà không có đôi chân.

Dù Diệp Chi có nói thế nào, Diệp Nam Phong vẫn không chịu lấy ra, cô không còn cách nào khác đành phải thích nghi, nhưng cô lại không bước nổi hai bước, đều là Diệp Nam Phong ôm cô lên xe.

Ngồi trong xe, Diệp Chi cảm giác phía dưới đang đè lên quả bóng, xe vừa khởi động, cô liền bịt miệng lại, nhíu mày chịu đựng.

Cô hối hận rồi, lẽ ra mình không nên chọc giận anh trai.

Gara để xe có một cái gờ giảm tốc cách đó mấy chục mét, xe vừa tới nơi đã bắt đầu xóc nảy lên, cơ thể Diệp Chi lắc lư lên xuống, quả bóng nhỏ trong cơ thể lần lượt va chạm vào chỗ mẫn cảm của cô.

Diệp Chi nhịn không được vặn vẹo người: “Ưm…. chậm chút…. chậm một chút….”

Diệp Nam Phong giảm bớt tốc độ, anh thỉnh thoảng lại quay đầu sang nhìn Diệp Chi ngồi ở ghế phụ.

Cô che gần hết khuôn mặt, vùng da sau tai đỏ đến mức gần như chảy máu, vì không muốn ép vào quả bóng bên trong nên cô cố gắng mở rộng chân hết mức có thể, nhưng khi cô chú ý đến ánh mắt của Diệp Nam Phong thì lập tức khép lại không cho anh nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của mình.

Diệp Nam Phong cong khóe môi: “Có phải em cảm thấy không thể đi lại thì ngồi xe lăn vẫn tốt hơn?”

“Không…. không phải!”

Anh trai lại nổi lên ý nghĩ như vậy làm Diệp Chi sợ đến mức vội vàng phản bác.

Cô đã thoát khỏi cuộc sống tàn tật và cùng nhau sinh hoạt với ba mẹ, cô được đi làm tại công ty và tiếp xúc với những người khác ngoại trừ anh trai. Dù có đôi lúc gặp khó khăn, cô cũng không cảm thấy đó là trải nghiệm tệ hại gì. Bởi vì, không gì có thể sánh bằng những khó khăn mà anh trai mang đến cho cô.

Cho nên, so với trước đây thì cô càng sợ mất đi hơn.

“Nếu sau này ba mẹ ruột của em tới cửa nhà chúng ta tìm em, thì mọi người sẽ không có lý do gì để giữ em lại.”

Diệp Chi còn chưa chấp nhận việc mình không phải là con ruột thì đã bị lời nói của Diệp Nam Phong kéo đến một hiện thực tàn khốc khác.

Cô vô thức tiếp lời nói của anh trai: “Bọn họ, chính là ba mẹ kia cũng biết sao?”

“Bọn họ sẽ sớm biết.”

Ba mẹ chắc chắn sẽ không muốn họ biết, qua lời nói của anh có thể thấy được bọn họ tạm thời còn chưa biết, và anh trai dự định sẽ nói cho họ biết tất cả mọi chuyện.

Diệp Chi nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.

Cô đưa tay kéo nhẹ vạt áo Diệp Nam Phong: “Anh hai, em không muốn…. rời khỏi nhà….”

Diệp Nam Phong bình tĩnh lái xe vượt qua gờ giảm tốc, giọng nói Diệp Chi lại bắt đầu run rẩy, cô cong người xuống và thở dốc.

Còn chưa về tới nhà, anh đã dừng xe lại ven đường, đêm khuya không có nhiều người, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Thứ đồ trong người Diệp Chi cũng không quấy phá nữa, lúc này cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận (0)

Để lại bình luận