Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Diệp Chi an ủi ba mẹ: “Con sẽ thường xuyên trở về, con sẽ….”

Những lời này dường như cũng đang an ủi chính mình.

Sức khỏe của ông nội bên kia không được tốt lắm, bệnh viện nói nhiều nhất sống không quá ba tháng, mà trong Tiêu gia chỉ có mình ông nội kiên quyết muốn cô quay về, chỉ cần sau ba tháng, cô sẽ tìm cách để thoát khỏi quan hệ với bọn họ. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này cô có thể rời khỏi Diệp Nam Phong, đây là lý do chính đáng để cô nghỉ xả hơi, cũng là để anh ấy có thời gian tỉnh táo lại.

Cô biết suy nghĩ của mình thật lạnh lùng và ích kỷ, cho nên cô không thể nói ra ngoài.

Ông lão ở tại bệnh viện, chỉ ra ngoài một lần khi nhận lại người thân, sau khi nhận lại Diệp Chi thì mỗi ngày cô đều đến bệnh viện thăm ông.

Diệp Chi không có kinh nghiệm chăm sóc người khác nên đã đi theo hộ lý để học hỏi, nhưng chưa kịp học được gì thì ông lão đã ra đi.

Người nhà Tiêu gia khóc lóc thảm thiết bên giường bệnh, Diệp Chi đứng sang một bên lặng lẽ nhìn, không cảm thấy đau buồn bao nhiêu.

Người này có thực sự là ông nội của mình không? Vì sao cô không có một chút cảm giác gì cả?

Trong tang lễ, Thái Nhã Vân cố ý tới viếng tang, Diệp Chi không nhịn được xúc động mà chạy tới, đợi bà cùng ba mẹ Tiêu nói mấy câu mới quay người lại đây.

Thái Nhã Vân vừa quay lại đã thấy hốc mắt Diệp Chi đỏ hoe, bà nắm lấy cánh tay con gái xoa xoa: “Sao lại gầy thế này? Chi Chi chăm sóc người bệnh có phải vất vả lắm không?”

Diệp Chi từ bệnh viện trở về chưa hề rơi một giọt nước mắt nào, giờ phút này cô đột nhiên nghẹn ngào.

Cô nói: “Mẹ, con muốn về nhà nhưng anh trai không cho con về.”

Cô biết Diệp Nam Phong nhất định có biện pháp nhưng anh lại cố ý không cho cô quay về.

Thái Nhã Vân cho rằng cô đang nói đến Tiêu Minh, liền vỗ nhẹ bả vai cô nói: “Mẹ đang cố gắng nói chuyện với bọn họ, Chi Chi, con chờ thêm một chút, mẹ nhất định sẽ đưa con về nhà.”

….

Ông lão sau khi chết muốn trở về cội nguồn nên Diệp Chi đã cùng Tiêu gia mang theo tro cốt của ông trở về nhà cũ.

Cô không có bất kỳ tình cảm nào với người anh trai ngồi bên cạnh, nên ở trên xe cứ ngồi nghiêm túc và quy củ.

Điều kiện của Tiêu gia trước đây không quá tốt, Tiêu Minh từ nhỏ thường xuyên làm nông nên da dẻ phơi rám nắng, sau này có điều kiện hơn thì anh cũng không thay đổi quá nhiều, tính tình rất mộc mạc, điều đó hoàn toàn trái ngược với một Diệp Chi được nuông chiều từ bé.

Anh ấy nói một cách lịch sự: “Căn nhà ở quê có thể em ở không quen nên anh đã mua một căn nhà mới cho em. Từ nay em có thể sống ở đó, coi như là quà năm mới anh tặng cho em.”

Nếu anh không nói, Diệp Chi cũng quên mất Tết Nguyên Đán đang tới gần.

Diệp Chi do dự hỏi: “Vậy, mọi người thì sao?”

“Ba mẹ và anh đương nhiên sẽ về nhà, chúng ta trước giờ vẫn sống ở đó.”

“Vậy tôi có thể quay trở về Diệp gia được không?”

“Nơi đó không phải nhà em, em về đó sống sẽ không tốt. Ông nội vừa đi, em hãy hiểu chuyện một chút.”

Diệp Chi hơi hơi mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

Nếu cô ở nhà đó, mọi người có vẻ không được tự nhiên, tỏ ra kính trọng và e dè với cô, sợ sẽ không chăm sóc tốt cho cô.

Thế nên họ đã ném cô một mình trong căn biệt thự riêng biệt.

Cả hai gia đình đều muốn cô, nhưng cô lại cảm thấy bản thân như một kẻ bị ruồng bỏ.

Sắp đến tết, bên ngoài tuyết đã rơi, Diệp Chi rất sợ lạnh, nhưng cô còn chưa thăm dò thiết bị sưởi ấm ở nơi này, trong lúc mò mẫm xung quanh thì đột nhiên cô ngửi thấy mùi nước hầm xương.

Mẹ cô rất thích hầm canh nên lúc ở nhà Diệp Chi thường xuyên ngửi thấy mùi này, cô có ảo giác như mình vẫn đang ở nhà.

Diệp Chi quay đầu lại, đột ngột đối diện với Diệp Nam Phong đang cầm hộp cơm trên tay.

“Mẹ bảo anh mang đến cho em, nếu biết em sống một mình, chắc chắn ngày nào mẹ cũng bảo anh mang cơm đến.”

Diệp Chi cảm thấy mình bình thường luôn bất mãn với cuộc sống, chỉ đến khi mất đi mới học được cách trân trọng nó.

Bình luận (0)

Để lại bình luận