Chương 96

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 96

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Gặp lại Diệp Nam Phong, cô thậm chí còn hơi vui mừng.

Không phải là cô chưa từng sống một mình, chỉ là không hiểu vì sao đột nhiên cô lại thấy khó chịu thế này?

Diệp Nam Phong múc một chén canh cho cô: “Nếu em có chuyện gì thì hãy báo cho anh biết.”

Lúc Diệp Chi đưa tay ra nhận thì đã vô tình chạm vào tay anh, trái tim run lên, vội vàng thu tay lại.

Diệp Nam Phong cũng không quá để ý, ở một bên lặng lẽ nhìn cô ăn.

Hương vị quen thuộc làm Diệp Chi an tâm, chính xác là mẹ làm, hơn nữa canh được giữ nóng rất tốt, đến giờ vẫn còn đang bốc khói.

Diệp Nam Phong không ở lại lâu, sau khi Diệp Chi ăn xong liền rời đi, làm cô có chút kinh ngạc.

“Cái kia, nói với mẹ là em còn muốn ăn nữa.”

Anh gật đầu, xoay người rời đi, khi quay lại xe, anh giơ tay hôn lên nơi mà Diệp Chi vừa chạm vào.

Đã một thời gian không gặp cô, một sợi dây nào đó đang sinh trưởng điên cuồng trong lòng anh, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của anh, không có đau đớn, chỉ có hưng phấn.

Những ngày kế tiếp, Diệp Nam Phong hầu như mỗi ngày đều đưa canh cho cô. Lần nào Diệp Chi cũng uống hết không còn một giọt, nhưng không biết có phải do dinh dưỡng quá nhiều hay không mà cô dần dần cảm thấy xương cốt của mình như đang nứt ra. Rõ ràng cô đã qua cái tuổi để cao lên, hơn nữa, cô còn có cảm giác như có mấy con sâu nhỏ đang bò trong cơ thể mình.

Cô cho rằng mình bị ảo giác nên cũng không quá để ý. Tuy nhiên, vài ngày sau, cảm giác kỳ lạ trên xương rất nhanh đã bị thay thế bởi một nơi khác.

Diệp Chi cảm thấy ngực mình đang căng lên.

Bình thường vào thời gian hành kinh thì ngực cô sẽ bị trướng đau, nhưng kỳ kinh nguyệt của cô vừa kết thúc không lâu, với lại đau đớn trên ngực chỉ xuất hiện vào ngày đầu tiên, còn hiện tại nó đã kéo dài suốt hai ngày rồi. Áo ngực của cô đều không mặc được nữa, cái nào cái nấy chật đến mức cô không thể không cởi ra.

Vừa mới cởi áo ngực ra, một giọt nước màu trắng sữa từ ngực cô chảy xuống.

Diệp Chi ngẩn người, nhìn ngực và áo lót của mình, trên áo lót bị ướt một mảng nhỏ, mà núm vú thì vẫn đang rỉ ra sữa.

Cô khiếp sợ ấn lên đầu vú, cơn trướng đau kia càng rõ ràng hơn, đau đến mức làm cô hít hà một hơi.

“Chi Chi!”

Giọng nói của Diệp Nam Phong làm gián đoạn việc xem web của cô, Diệp Chi nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi đi xuống lầu gặp anh.

“Nóng lắm à? Sao mặt em đỏ thế?”

Diệp Nam Phong vẫn như cũ cầm hộp thức ăn quen thuộc đặt trên bàn.

Diệp Chi sờ sờ mặt mình: “Có à?”

“Xem em mặc mỏng manh như vậy, không phải là lạnh đến đỏ mặt chứ?”

Diệp Nam Phong vừa nói vừa sờ lên mặt cô, anh vừa từ bên ngoài tiến vào, bàn tay lạnh ngắt, vừa đặt lên mặt cô đã ngay lập tức trung hòa với sự khô nóng trên mặt Diệp Chi.

Diệp Chi né tránh, nhìn đồ trên bàn, do dự nói: “Hôm nay em không muốn ăn canh.”

“Tại sao?”

Diệp Chi cúi đầu, chỉ một lát sau, cô liền nhận ra áo lót của mình lại bị sữa rỉ ra thấm ướt, dính vào người làm cô không được thoải mái.

Cô lơ đãng nói: “Bây giờ em không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn ngủ, anh có thể để lại đó, chút nữa em sẽ ăn sau.”

Hiện tại cô chỉ muốn trở về phòng và nhanh chóng lau sạch sữa tươi trên người mình.

“Em uống sữa bò à?” Diệp Nam Phong dựa sát vào người cô ngửi ngửi: “Mùi sữa nồng quá.”

“Em…. em có uống một chút…”

Diệp Chi ấp úng, không biết có nên nói cho anh trai biết không.

Dù sao anh cũng là bác sĩ, hơn nữa những món này là anh tự mình đưa tới, có lẽ Diệp Nam Phong sẽ biết chuyện gì xảy ra, cô cũng không cần phải chạy tới bệnh viện để rồi không biết nên nói với bác sĩ như thế nào.

Nhưng cô vẫn không dám.

Diệp Nam Phong cúi đầu nhìn trước ngực cô: “Đây là cái gì?”

Sữa tiết ra rất nhanh đã thấm vào quần áo, vết nước không ngừng lan rộng ra xung quanh ngực. Bộ ngực căng trướng làm Diệp Chi rất muốn lấy tay xoa xoa.

Cô nhỏ giọng nói: “Em không biết, đột nhiên nó ướt.”

“Cho anh xem.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận