Chương 111

“Nếu không thì tại sao em lại hại chúng ta chứ?”

Diệp Chi không hiểu nổi cái logic xã hội đen của anh ta.

Cô chỉ biết nếu mình mà không đồng ý thì Tiêu Minh sẽ không rời đi, mà hiện tại thì mỗi một giây cô đều sẽ thở dốc một tiếng, nhiều lần như vậy, Tiêu Minh không có khả năng không hiểu.

Diệp Chi cắn chặt răng: “Ừm…. được rồi…”

Cô đồng ý có phần đột ngột, Tiêu Minh xác nhận lần nữa: “Em đồng ý tham dự buổi tiệc tối nay?”

“Ừm….” Diệp Chi gật đầu: “Em hơi căng thẳng, cần…. ư…. cần chuẩn bị….”

“Được, em nghe lời thì tốt rồi, chiều nay tôi sẽ tới đón em.”

Nói xong, Tiêu Minh cầm chìa khóa xe và rời đi.

Đúng lúc này, Diệp Nam Phong đột nhiên nổi điên, đầu lưỡi đẩy hai cánh môi âm hộ ra và xâm nhập vào bên trong hoa huyệt.

“Hừ ư….”

Diệp Chi vội vàng dùng tay che miệng lại, mắt thấy Tiêu Minh bước từng bước ra khỏi cửa, trái tim treo lơ lửng của cô lúc này mới được thả lỏng.

Trước khi xe khởi động, đầu lưỡi đã thọc vào bên trong, Diệp Chi sợ động tĩnh của mình quá lớn sẽ khiến Tiêu Minh chú ý, cô run run vén váy lên: “Anh…. đợi…. đợi chút… a a…. đừng cử động…. ưm…. sâu quá….”

Lưỡi của anh trai thực sự có thể đi sâu đến thế….

Diệp Nam Phong đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, đầu lưỡi điên cuồng thọc vào rút ra âm đạo cô.

Thân thể đã đạt tới cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đỉnh. Diệp Chi nhìn bóng dáng chiếc xe ngoài cửa sổ, nghe được tiếng xe khởi động, cô rốt cuộc cũng được buông thả.

“Ha a…. a…..”

Diệp Chi ngồi trên ghế duỗi thẳng người ra, nửa người dưới nâng lên, âm hộ phun một lượng lớn dâm dịch vào mặt Diệp Nam Phong, một số ít rơi xuống mặt đất.

Khi Diệp Nam Phong rút lưỡi ra thì âm hộ còn đang phun nước, Diệp Chi mất khống chế, ngồi trên ghế không ngừng co giật.

Dưới tình huống căng thẳng như vậy, cô thực sự đã bị anh liếm đến triều phun.

Diệp Nam Phong giúp cô lau nơi riêng tư: “Sao ở đâu em cũng bị bắt nạt vậy? Tính tình trước đây của em không có yếu đuối thế này…”

Diệp Chi không muốn để ý tới anh.

Diệp Nam Phong lau sạch sẽ người cô: “Đừng lo, tối nay em sẽ không thể nhìn thấy cái người họ Tiền kia, anh sẽ giúp em giải quyết.”

Buổi tối tổng kết cuối năm, Diệp Chi lần đầu tiên nhìn thấy quy mô của công ty Tiêu Minh.

Nhìn thoáng qua, phòng tiệc hơn 600 mét vuông mà chỉ có hơn 100 người dường như hơi thưa thớt, ba người đã có thể chia thành một nhóm, trong đó có một số nghệ sĩ nổi tiếng, tất cả đều đang trò chuyện với nhau không có ngoại lệ.

Xem ra sự nghiệp của người anh trai ruột này rất thành công.

Đa số những người có mặt tại đây đều là người Diệp Chi không quen biết, cô lặng lẽ đứng một bên nhìn những người khác trong Tiêu gia đang bận rộn xã giao. Tiêu Minh vừa thấy cô liền kéo cô qua, thì thầm vào tai cô: “Tới sao không nói một tiếng, lát nữa phải biểu hiện cho tốt đó.”

Diệp Chi nhìn xung quanh, không thấy được đối tượng xem mắt của mình, liền tự nhiên mỉm cười.

Tiêu Minh và Diệp Chi gặp nhau chỉ có vài lần, cả hai đều có tính cách mạnh mẽ. Tuy nhiên, khi kéo Diệp Chi đi gặp người khác, anh lại trưng ra khuôn mặt tươi cười, khách khí nói: “Đây chính là em gái của tôi, Diệp Chi.”

Diệp Chi nghi hoặc nhìn Tiêu Minh.

Cô chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này.

Mà cũng đúng, vì cô chỉ gặp anh có vài lần.

Còn không quen mặt bằng người trước mặt mình đây.

Người đàn ông trước mặt là một biên kịch nổi tiếng. Khoảng thời gian bị mù, Diệp Chi thường xuyên nghe phim truyền hình, trong đó có hai bộ do người trước mặt viết, vì thế mà cô rất có ấn tượng với ông.

Đáng lẽ mới quen biết nhau thì nên dùng thái độ lịch sự để đối đãi, nhưng ánh mắt đối phương lại đang dò xét nhìn Diệp Chi, không chừa một góc nào trên cơ thể cô, làm Diệp Chi cảm thấy toàn thân trên dưới đều không được tự nhiên. Đặc biệt là khi bắt tay, đối phương chậm chạp không chịu buông ra, ngón tay cái của ông ta ở trên mu bàn tay cô vuốt ve, ý định đùa giỡn trần trụi. Diệp Chi làm cách nào cũng không rút tay ra được, quay đầu lại nhìn Tiêu Minh, chỉ thấy Tiêu Minh mỉm cười nói: “Em gái này của tôi rất thích tác phẩm của ngài, vẫn luôn muốn gặp ngài một lần.”

Bình luận

Để lại bình luận