Chương 114

“Ngực của Chi Chi là do anh hai xoa lớn.”

Tuy cô đã chấp nhận anh trai, nhưng điều đó không có nghĩa là Diệp Chi có thể bình tĩnh đối mặt với những lời nói trần trụi và trêu chọc như vậy. Cô thúc giục anh: “Nhanh lên.”

Núm vú ngay lập tức bị Diệp Nam Phong ngậm vào trong miệng, xuất phát từ việc Diệp Chi đã chấp nhận mình, anh không còn lấy cớ hút sữa ra nữa, vừa chạm vào, anh liền dùng lưỡi quấn lấy nó, bàn tay cũng không nhàn rỗi mà thuần thục xâm nhập vào quần Diệp Chi, sờ vào bụi hoa đã sớm ướt át kia.

Thân thể Diệp Chi lập tức mềm nhũn, ngón tay nắm chặt lấy quần áo của đối phương, trong miệng khẽ rầm rì. Diệp Nam Phong đột nhiên tăng lực mút vào, khiến cô cảm thấy vừa đau lại vừa ngứa, không có cách nào ngồi thoải mái được.

Cửa sổ ô tô bị bao phủ bởi nhiều tầng sương mù, làm bầu không khí trong xe trở nên mông lung và sắc tình.

Phía dưới ẩm ướt không thoải mái, Diệp Chi cố kìm nén cảm giác khác thường trên người mình, nắm lấy bàn tay muốn tiến sâu hơn vào âm đạo: “Ở đây không tiện.”

Diệp Nam Phong đành phải rút tay về. Sau khi đồng ý ở bên nhau, ở trước mặt Diệp Chi, anh có thể nghe theo lời cô nói, cảm thấy cũng không tệ lắm.

Diệp Chi tạm thời được đưa về nhà mà không nói trước với ba mẹ, Thái Nhã Vân nhìn thấy Diệp Chi trở về, bà còn tưởng mình bị ảo giác, sửng sốt một lúc lâu mới vui mừng ôm lấy con gái, nói cho cô biết bà nhớ cô đến chừng nào.

Diệp Nam Phong lấy cớ Diệp Chi say rượu để cho cô về phòng, còn anh thì ở lại nói chuyện với mẹ.

Nếu anh trai nói lại với mẹ những dự định đó, liệu hành vi kỳ lạ vừa rồi của anh ấy có bị phát hiện không? Và mẹ có thể đoán được anh và mình vừa làm gì trong xe không?

Tim cô đập nhanh đến mức suýt bật ra khỏi lồng ngực, phải hơn nửa năm cô mới chấp nhận được việc anh trai thích mình, cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp rồi mới chấp nhận ở bên cạnh anh trai. Ba mẹ cô đột ngột biết điều này chắc hẳn rất khó để chấp nhận, phải không?

Trong lúc cô lo sợ bất an mà chờ đợi, bên ngoài vang lên tiếng bước chân đang đến gần. Tiếng bước chân của các thành viên trong gia đình không giống nhau, Diệp Chi có thể dễ dàng nhận ra đó là ai, cô nhanh chóng trốn vào trong chăn, xoay người đưa lưng về phía cửa.

Thái Nhã Vân ngồi xuống mép giường cô, từ phía sau sờ lên mặt cô, bà sụt sịt mũi, hình như đang khóc.

Diệp Chi không thể giả vờ nữa, quay đầu nhìn mẹ.

“Chi Chi, mấy ngày nay con cực khổ rồi, sao không nói với mẹ?”

Diệp Chi ngồi dậy cười toe toét: “Mẹ, con không sao, cũng không phải con chưa từng sống một mình, hơn nữa môi trường bên đó cũng khá tốt, chỉ là con chưa tìm được đường về nên mấy ngày nay mới không trở về.”

Cô càng giải thích, Thái Nhã Vân càng lo lắng cho cô: “Nhà họ Tiêu khốn kiếp, bọn họ đã cướp con khỏi mẹ mà còn không đối xử tốt với con.…”

“Mẹ, con thực sự không sao đâu. Mẹ đừng nghe anh hai nói, anh ấy thích phóng đại thôi.”

Thái Nhã Vân im lặng vài giây, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Chi Chi, anh trai con nói với mẹ rằng hai đứa đang ở bên nhau.”

Cô còn tưởng mẹ không nói gì là vì anh trai không đề cập tới, tim Diệp Chi vừa buông lỏng thì mẹ đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.

Nỗi xấu hổ mà cô đã quen che giấu nay lại phải phơi bày trước mặt người nhà.

Cô chột dạ gật đầu.

Thái Nhã Vân điều chỉnh tư thế ngồi thành bắt chéo chân, dáng vẻ có khả năng sẽ nói chuyện rất lâu: “Con có thích anh trai không?”

Bây giờ cô đã trực tiếp châm lửa đốt rồi mà mẹ Diệp vẫn có thể bao dung với cô, Diệp Chi khẽ cắn môi, quyết định thú nhận nói: “Con thích ạ.”

Anh trai nhất định đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho mẹ, nên lúc này trong mắt Thái Nhã Vân không có bao nhiêu gợn sóng, bà bình tĩnh hỏi: “Con thích điểm gì ở anh trai?”

Mẹ Diệp có khuôn mặt hiền từ, dù không cười nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân. Khi còn nhỏ, bà thường nói chuyện với con cái, dẫn đường cho anh em họ và không bao giờ chỉ trích bọn họ. Diệp Chi đang hoảng hốt, sau khi nghe mẹ nói chuyện cũng dần dần bình tĩnh lại.

Bình luận

Để lại bình luận