Chương 7

“Được rồi.”
Mệnh lệnh của Tiêu Tranh ôn hòa, kết thúc trận tình du͙c dâm loạn này.
Dương Thụ nhanh chóng rút côn thịt đang bắn tinh ra, tinh dich màu trắng bắn tung tóe tại cánh mông trắng nõn của cô, dọc theo làn da của cô mà chảy xuống.
Cho đến khi Dương Thụ rời khỏi phòng vẽ tranh, côn thịt của Chu Sách vẫn chôn tɾong tiểu huyệt chật hẹp ướt nóng của cô.
Cậu đã bắn xong nhưng không muốn rút ra.
Tư Tuệ nhéo nhéo vành tai trắng nõn ấm áp của cậu “Phòng làm việc chụp ảnh kế bên có biết không?”
Dương Thụ chớp chớp mắt “Ừm.”
“Muốn ngủ có thể đến đó tìm tôi.”
Tư Tuệ nói xong thoáng dùng sức tránh khỏi cái ôm của Chu Sách.
Cơ thể bị thao làm quá độ, hai ͼhân cô mềm xuống, tay phải đỡ lấy cánh tay phải căng thẳng của cậu, thất tha thất thểu đi về Tiêu Tranh ở ngay trước giá vẽ.
Chu Sách như vừa mới tỉnh mộng.
Người Tư Tuệ thí¢h hẳn là Tiêu Tranh.
Cho dù Tiêu Tranh ngồi xe lăn để cô bị hai người đàn ông xa lạ chơi thì cuối cùng cô cũng sẽ đi đến bên người Tiêu Tranh.
Nhìn thấy ánh mắt Tư Tuệ nhìn về phía Tiêu Tranh, Chu Sách lập tức cảm thấy Tư Tuệ lúc bị cậu thao huyệt trái một tiếng “ngoan” phải một tiếng “A Sách” là chuyện có lệ phù hoa thế nào.
Chu Sách dường như thẹn quá hóa giận, tùy tay lau tinh dich dính đầy côn thịt, vội vàng rời đi.
đợi đến khi Tư Tuệ đến bên ͼhân, Tiêu Tranh nhẹ giọng “Tư Tuệ, em khiến Chu Sách đau lòng rồi.”
Tư Tuệ thân mật mà kề mặt lên đùi của anh, nhìn về phía tranh vẽ hai người đàn ông và một người nữ thao làm “Cậu chủ, cậu ta lưu luyến tôi cũng chỉ vì cơ thể của tôi. Cho đến nay ngủ với tôi không cần tình du͙c cũng chỉ có anh và bác sĩ Trình.”
Người khác cô không ¢hắc chắn, nhưng mà Tư Lâm Ngạn, cháu trai nhỏ của cô nhất định là bị cảnh tượng dâm loạn ngủ của cô kích thích quá sâu nên mới yêu cô.
Thiếu niên non nớt chưa trải qua chuyện yêu cứ như vậy bị cô lừa.
Tiêu Tranh bỏ bút vẽ xuống “Tư Tuệ, tôi có.”
Tư Tuệ cọ cọ gương mặt, nghiêm túc quan sát bức tranh mà Tiêu Tranh vẽ “Cậu chủ, ý tôi là tình du͙c ma͙nh mẽ. Mãnh liệt đến nỗi bọn họ sẽ nhận sai bởi vì yêu tôi.”
Tiêu Tranh trầm mặc.
Tư Tuệ cũng không để ý, vươn tay miêu tả tranh vải vẽ khuôn mặt của cô. Thuốc màu còn chưa khô, cô không đụng đến.
Mỗi lần xem tranh cô đều phải cảm khái.
Tiêu Tranh vẽ cô thật đẹp.
Chu Sách và Dương Thụ người mẫu do Tiêu Tranh thuê về lại không có vẽ mặt.
Anh vẽ cô cả người trần trụi đứng thẳng, một người quỳ gối trước người cô liếm cho cô, một người cúi đầu thao mặt sau của cô.
Bởi vì anh không vẽ hai người thiếu niên xinh đẹp và cô cũng không chơi tư thế này, nên cô cũng không phân rõ ai là ai.
Bỗng nhiên cô nghe Tiêu Tranh thở dài một tiếng.
Cô ngẩng đầu lên “Cậu chủ, sao vậy?”
Bàn tay Tiêu Tranh luồng dưới nách cô, Tiêu Tranh nhấc cô lên bỗng quỳ một ͼhân xuống đất.
Tư Tuệ biết tư thế này đùi phải của anh sẽ rấtmệt.
“Cậu chủ ”
Bàn tay to ngược lại nắm lấy eo mềm của cô, chóp mũi của Tiêu Tranh cọ đến tiểu huyệt ướt hồng của cô “Tư Tuệ, đừng nhúc nhích.”
“… Một lát nữa Tiếu Nhất sẽ đánh chết tôi.”
Cô mất đi lý trí, nói năng lung tung.
Tiêu Tranh vươn đầu lưỡi, liếm liếm thịt non mịt của cô “Tiếu Nhất cả đêm mới về với tôi, cậu ấy sẽ không biết.”
Đầu lưỡi ướt nóng đánh cho cô vui thí¢h rùng mình, giọng nói Tư Tuệ phát run “Cậu chủ…”
Tiêu Tranh tiếp tục liếm cánh hoa căng chặt của cô, ngón tay thon dài tìm được huyệt khẩu mấp máy đâm vào đào dịch trắng ào ra. Cô run rẩy cực kỳ, tinh dich dính ở mông cũng chảy xuống, không ít bắn tung tóe lên xương cổ tay trắng lạnh của Tiêu Tranh.

Bình luận

Để lại bình luận