Chương 11

Thịnh Vũ chưa nói, ba năm trước đây trên xe buýt cậu đã bị một chị gái xinh đẹp chơi đến một giây đã bắn.
Sau đó cậu lại đưa cô đi thuê phòng, gần như làm một đêm.
Kết quả khi cậu tỉnh lại lại chỉ có một mình.
Thịnh Đình An “có phải hay không” thất tình, cậu hẳn là có thể hiểu rõ.
Nhưng cậu không có hứng thú với cái này, cậu tình nguyện chơi trò chơi, chơi bóng rổ với Lục Thù Từ còn hơn.
Thấy Thịnh Vũ đỏ mặt, Thịnh Đình An tiện tay chỉ em gái mặc váy ngắn ngồi trên ghế dài kế bên “A Vũ, cái này thế nào? Trên giường nhất định hăng hái.”
Thịnh Vũ “… Chú à, cháu đi WC.”
Thịnh Đình An cởi cà vạt “Nếu cháy mà trốn, chú sẽ đi nói với Lục Thù Từ rằng cháu ngủ với Lục Tranh, chỉ là để lại màng trinh cho nó thôi.”
Thịnh Vũ vội vàng nói “Cháu không trốn ”
“Đi đi.”
Thịnh Đình An lúc này mới cười hiền hòa giống như trưởng bối hiền từ.
Lúc này âm nhạc sôi động.
Thịnh Vũ che lại lỗ tai phát đau, chen qua đám người, đứng ở hành lang tương đối yên lặng.
Thật ra cậu thích ồn ào.
Lục Thù Từ muội khống, đi học là để chăm sóc em gái, đánh quyền cũng là để chăm sóc cho gái. Cho nên từ lúc chơi chung với Lục Thù Từ đều là cậu vắt óc suy nghĩ hoạt động giả trí, cũng kêu Lục Thù Từ đến quán bar rồi.
Nhưng Thịnh Đình An là trưởng bối, lại nói cái gì muốn cậu phá thân.
Nói đùa.
Cậu cướp em gái mà Lục Thù Từ yêu thương nhất, ngɵạı tình chính là tìm chết.
Cậu thật lòng thích Lục Tranh, muốn chờ cô ấy lớn lên.
Bởi vậy cậu không có chút hứng thú nào với nơi này, ngóng trông Thịnh Đình An sớm chút chữa khỏi, thả cậu về nhà.
“Em trai, mượn cái bật lửa.”
Cùng với tiếng nói ngọt mị, hơi thở ướt nóng phảng phất bên tai cậụ
Thịnh Vũ lui về phía sau, cúi đầu nhìn rõ khuôn mặt Tư Tuệ, lúng ta lúng túng “Chị…”
Ý dài chọc vào xương quai xanh của cậu “Giúp tôi đốt lửa cũng được.”
Sợi thuốc lá cọ qua làn da, Thịnh Vũ lập tức rùng mình.
Trước đó cậu chưa bao giờ biết xương quai xanh cũng là điểm nhạy cảm của mình.
Cậu theo bản năng khuyên giải an ủi “Chị gái à, hút thuốc không tốt.”
Tư Tuệ nhướng mày Chẳng lẽ cậu nhận ra mình?
Mấy năm nay khuôn mặt cô không thay đổi nhưng khí chất thay đổi, Trước kia ở trong mắt đàn ông, cô rực rỡ lại dâm đãng, sau khi được Tiêu Tranh bồi dưỡng, cô đã trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, có lẽ thoạt nhìn có nội hàm.
Lúc trước cô làm t̠ình với cậu mấy lần, nhưng ở chung không quá 24 giờ.
Đã cách ba năm, cô không cảm thấy Thịnh Vũ sẽ nhớ loại tra nữ như mình.
Tư Tuệ không nhịn được thử “Em trai, cậu lấy tư cách gì khuyên tôi, hả?”
Thịnh Vũ cuộn cuộn ngón tay “Rất xin lỗi. Tôi không có bật lửa.”
Cậu cúi mặt xuống, lông mi thật dài ở mi mắt tạo thành một cái bóng, cô không nhìn ra cảm xúc gì.
Cảm giác có hơi thất bại, cô vươn tay nắm lấy cái hộp nhô lên trong túi của cậu “Đây không phải có sao?”
Như ý thức được cái gì, khuôn mặt của Thịnh Vũ đỏ lên, tay phải theo bản năng nắm chặt tay cô, gần như cầu xin “Chị gái, đừng nhìn…”
Vận mệnh quyết định chờ đợi cậu bỗng nhiên cho một cái phần thưởng Tại sao làn da của chị ấy lại bóng loáng non mịn như vậy.
Tư Tuệ rõ ràng lấy ra áo mưa, cố ý giãy giụa ở trong lòng bàn tay cậu, lấy ra một nửa lại làm ra vẻ bừng tỉnh “Em trai, hóa ra cậu mang theo áo mưa trong mình.”
Sau đó hài hước nói “Vậy giả vờ ngây thơ cái gì?”
Thịnh Vũ “…”
Đầu ngón tay đặt lên trên hộp, Tư Tuệ lại nói ‘Thịnh Vũ, kêu tôi là Tư Tuệ. Sau này, có thể không cần kêu chị gái nữa.”
Thịnh Vũ lại lần nữa yên lặng.
Cô mút hôn hầu kết run rẩy của cậu “Cậu nhớ rõ tôi. Thịnh Vũ, chúng ta dùng hết áo mưa đi.”

Bình luận

Để lại bình luận