Chương 56

Thịnh Vũ lo lắng Tư Tuệ bị khi dễ, đứng dậy muốn đuổi theo, vừa lúc chuông vào học vang lên.
Cậu nhìn xung quanh mặt không biểu tình, La Thư Du nghe nói đang làm t̠ình, lại nhìn Lục Thù Từ mắt thẳng lưng thẳng, cuối cùng ngồi lại chỗ cũ.
Tư Tuệ, chị chờ tôi. Sau khi khóa này kết thúc tôi không có tiết học, chị nhất định phải chờ tôi.
Tư Tuệ không trả lời lại.
Chờ vài phút, tɾong lòng Thịnh Vũ cảm thấy bất an Chị ơi, chị giận sao? Chị cảm thấy em dính người quá sao?
Tư Tuệ vẫn vậy không trả lời lại.
Thịnh Vũ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tay phải giơ cao lên.
Côn thịt đâm đến cửa tử cung nhũn ra của La Khâm, mặt mày La Thư Du nhàn nhạt “Thịnh Vũ, em có chuyện gì?”
Thịnh Vũ nói “Thầy ơi, bụng em đau quá, muốn nghỉ học nửa buổi.”
La Thư Du rút ra một nửa côn thịt, hưởng thụ vách tɾong cắn chặt của thiếu nữ “Được. Nhớ ghi giấy xin phép.”
Thịnh Vũ được cho phép, vội vội vàng vàng dọn cặp sách.
“Thịnh Vũ.”
Trên hành lang, cậu bị Lục Thù Từ gọi lại.
Thịnh Vũ sợ vỡ gan chó, hoảng loạn quay đầu lại, lắp bắp nói “Lão, lão Lục…”
“Mẹ nó, cậu chia tay với Lục Tranh cho tôi.”
Thịnh Vũ “Lão Lục, cậu…”
Lục Thù Từ lạnh giọng cảnh cáo “Không chia tay thì đi tìm chết đi.”
Em gái của cậu ta đừng ai mơ có thể khi dễ,
Thịnh Vũ gọi lại “Lão Lục, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ? Tôi… tôi chỉ yêu có một người.”
“Liên quan gì đến tôi.”
Lục Thù Từ nói xong lời này xoay người trở về phòng học.
Thịnh Vũ tiếp tục đuổi theo Tư Tuệ, trên đường cân nhắc lời nói của Lục Thù Từ
Chỉ cần cậu không phụ lòng Lục Tranh, thì Lục Thù Từ sẽ không quản người phụ nữ có chồng cậu yêu là ai.
Đáng tiếc Thịnh Vũ không đuổi kịp Tư Tuệ, cũng không biết nên tìm ở đâụ
Cô ở phòng vẽ tranh tìm được Tiêu Tranh.
Tiêu Tranh biết tất cả mọi chuyện của cô, bao gồm cô bị Tiếu Nhất mặc bốn người bảo vệ thay nhau làm.
Ngày đó ở phòng vẽ tranh, cô còn chưa rửa sach sẽ tinh dich của Chu Sách, Tiêu Tranh đã liếm huyệt cho cô.
Đủ để chứng minh Tiêu Tranh bao dung cho cô tất cả, chỉ là không yêu cô.
“Cậu chủ…”
Tiêu Tranh đang vẽ tranh, cô mờ mịt đứng ở cửa.
Tiêu Tranh vươn tay ôn hòa “Tư Tuệ, lại đây.”
Tư Tuệ đến gần anh, do dự hai giây ngồi quỳ bên xe lăn, yên tĩnh nhìn anh vẽ tranh.
Tiêu Tranh vòng tay trái ra phía sau vuốt tóc đen dài của cô, sau đó tiếp tục vẽ tranh, không nói lời nào.
Dần dần trái tim loạn lên của cô bỗng bình tĩnh lại.
Cô thậm chí nghĩ mình hẳn nên xuấtgia.
Nhưng cố tình tính nghiện của cô khó trị, xuấtgia phỏng chừng cũng sẽ khiến dâm loạn nơi thần thánh.
Mấy tháng sau gần đến cửa ải cuối năm.
Thịnh Vũ sống chết không thấy Tư Tuệ, gan dạ đến nhà họ Lục ăn cơm, nhân lúc Lục Thù Từ bận rộn tɾong phòng ßếp, thử hỏi Lục Tranh “Tranh Tranh, có phải em quen Tư Tuệ hay không?”
“Quen.” Cô gái nhỏ ánh mắt dịu dàng “Nhưng mà anh Thịnh Vũ, anh đã muộn.”
Thịnh Vũ sợ hãi “Tư Tuệ đã xảy ra chuyện?”
Bọn họ ở chung thời gian không dài nhưng cậu cảm nhận được sự thật lòng của Tư Tuệ.
Lục Tranh lắc đầu, trên WeChat chia sẻ một cái địa chỉ cho Thịnh Vũ “Anh Thịnh Vũ, phòng làm việc mà em gửi cho anh là của chị Tuệ.”
Thịnh Vũ xem xét, ánh mắt sáng ngời “Anh lập tức đi tìm ”
Lục Tranh muốn cản cũng không được.
Cái màn tình cảm này chỉ có người tɾong cuộc mới có thể giải quyết được.
Cô ấy thấy Thịnh Vũ cô đơn nhiều lần muốn nói chuyện này cho Tư Tuệ,
Nhưng hai lần đều bị anh trai đến đón về, sau đó cô ấy dần dần hiểu được, cô ấy không nên quản chuyện người khác.
Buổi sáng hôm nay, Tư Tuệ người yêu cầu cô giữ bí mật bỗng nhiên muốn cô ấy nói cho Thịnh Vũ địa chỉ phòng làm việc.
Cô nghĩ, Thịnh Vũ đi ¢hắc chắn sẽ đau lòng.
Thịnh Vũ lòng đầy vui mừng đi vào tɾong phòng làm việc chụp ảnh, nhìn thấy Thịnh Đình An đè Tư Tuệ ở trên sô pha,
Tư Tuệ thí¢h đi ͼhân không.
Hôm nay cũng vậy, chỉ mặc một chiếc váy màu trắng dài.
Thịnh Đình An hôn ngực cô, nước miếng thấm vải dệt, cậu có thể thấy núm vú run run màu hồng của cô.

Bình luận

Để lại bình luận