Chương 541

Mỗi ngày ăn cơm cha Tô mẹ Tô nhìn hai người trước mặt, tâm trạng có chút phức tạp.
“Mẹ… Mẹ…”
Đứa bé mập mạp ngồi trên ghế dành cho trẻ em, vươn tay về phía Tô Bối: “Mẹ… Ôm một cái…”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống trừng Văn Ngọc một cái: “Mẹ không ôm… Con là tiểu nam tử hán, ngoan ngoãn ngồi yên đi.”
“Mẹ… Mẹ…”
Đến bây giờ Văn Ngọc vẫn luôn không gọi cha, cho dù làm gì đều chỉ gọi “mẹ”, “mẹ”.
Chuyện này khiến Văn Quốc Đống ghen tị, rõ ràng từ nhỏ tới lớn Tô Bối ít khi ôm cậu bé, trái lại mỗi ngày hắn tan làm trở về, buổi sáng rời giường đều dẫn theo Văn Ngọc tản bộ.
Nhưng mà Văn Ngọc luôn không chịu gọi “cha”.
Tiệc sinh nhật Văn Ngọc 1 tuổi không làm ở biệt viện, mà làm ở Văn gia.
Bạn tốt của Văn Quốc Đống trên công việc, trong cuộc sống, quan hệ cá nhân đều tới.
Bên Tô Bối ngoại trừ cha mẹ, còn mời mấy người bạn lớn học và đồng nghiệp ở công ty luật.
Nhưng không biết Văn Quốc Đống xuất phát từ mục đích gì, vậy mà mời cả Diệp Quân tới.
Diệp Quân vừa nhét bao lì xì vào trong lòng Văn Ngọc, vừa nói với Tô Bối: “Đứa bé rất có tinh thần, có nhận cha nuôi không?”
Văn Quốc Đống đang nói chuyện với người ta cách đó không xa, nghe thấy thế ý cười trên mặt cứng đờ: “Xin lỗi không tiếp được một lát.”
Văn Uyển ở cách đó không xa nghe Diệp Quân nói, dùng khuỷu tay thúc Diệp Liệt Thanh:
“Mấy anh em của bác cả em đều là cha nuôi của Tiểu Ngọc, vậy còn anh?”
Diệp Liệt Thanh liếc mắt nhìn Văn Uyển một cái: “Vì sao em nghĩ anh không phải?”
“Vậy thì tương lai Tiểu Ngọc nên gọi em là gì? Mẹ nuôi? Cô?”
“…”
Vấn đề này không chỉ Diệp Liệt Thanh không biết trả lời như thế nào, ngay cả Văn Quốc Đống cũng không biết nên trả lời ra sao.
Văn Quốc Đống đi tới bên cạnh Tô Bối, Văn Ngọc cầm bao lì xì không ngừng cười ha ha với Diệp Quân:
“Cha nuôi của Tiểu Ngọc hơi nhiều, có khả năng Diệp tiên sinh không có cửa.”
Tô Bối trừng Văn Quốc Đống, hắn lập tức ôm Văn Ngọc: “Anh dẫn Văn Ngọc đi gặp mọi người.”
Diệp Quân nhìn Văn Quốc Đống rời đi, ý cười trên mặt đậm hơn: “Em khiến vị cục trưởng Văn này, cảm thấy không có cảm giác an toàn.”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn theo tầm mắt của Diệp Quân, cụp mắt xuống.
“Nhìn ra được, ông ta rất để ý em.”
Sau khi Diệp Quân nói câu này xong thì rời đi.
Văn Ngọc một tuổi, dựa theo tập tục truyền thống tròn 1 tuổi đều có thể chọn đồ vật đoán tương lai.

Bình luận

Để lại bình luận