Chương 544

Tô Bối nhìn Văn Ngọc ở trong lòng vẫn luôn ôm ngựa gỗ nhỏ: “Cha Văn Ngọc nói tháng trước mới làm tiệc sinh nhật 1 tuổi cho Tiểu Ngọc, sinh nhật thì thôi…”
“Sao chuyện này có thể giống nhau được, Tiểu Ngọc là Tiểu Ngọc, anh cả là anh cả, đâu có chuyện làm tiệc sinh nhật cho con trai, thì không làm cho cha?”
Liễu Nhứ vẫn luôn ngồi bên không hé răng đột nhiên nói:
“Không làm thì không làm! Các chị ăn ít một bữa thì trên người mất miếng thịt sao?”
Tô Bối nghe thấy thế không nhìn sắc mặt của mấy người, trái lại nói: “Du lịch gia đình năm nay sắp xếp sau trừ tịch.”
Sau khi nói xong, Tô Bối ôm đứa bé lên lầu.
Nếu không phải trừ tịch phải tế tổ, Văn Quốc Đống đã sắp xếp du lịch vào trừ tịch.
Tô Bối vẫn luôn biết Văn Lê qua đời, Văn Quốc Đống không phải không khổ sở, hắn khổ sở, chẳng qua chuyển dời phần khổ sở đó lên người Văn Ngọc.
Trong khoảng thời gian này, trước đây Văn Quốc Đống không cho Văn Ngọc ngủ cùng cô, bây giờ mỗi ngày sẽ ôm Văn Ngọc ngủ, bổ sung toàn bộ “tình thương của cha” thiếu hụt trên người Văn Lê lên người Văn Ngọc.
Có lẽ… Sau khi Văn Lê chết, Văn Quốc Đống đã ý thức được là vấn đề của mình, nhưng hắn sẽ không nói ra.
Văn Quốc Đống một mình đến viện điều dưỡng Thanh Sơn, khi gặp lại Lâm Quyên, buồn bực cất giấu trong lòng mấy chục năm lập tức như tan thành mây khói.
“Văn Lê đưa cho cô…”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống đặt thư lên đầu giường Lâm Quyên, Lâm Quyên như có dự cảm nhìn Văn Quốc Đống mãi mà không nói, sau đó nói:
“Tôi muốn gặp A Lê…”
“Nó không tới được…”
Văn Quốc Đống đặt thư xong không ở lại, xoay người rời đi.
“Văn Quốc Đống… Tôi hận anh! Tôi hận anh!”
Giọng nói của Lâm Quyên bay xa, sau khi Văn Quốc Đống lên xe buồn bực hút thuốc không hé răng.
Tài xế nhìn hắn qua gương chiếu hậu, thở dài.

Ngày sinh nhật của Văn Quốc Đống, Tô Bối dẫn theo Văn Ngọc đến đảo Phù Dung.
Một năm này cảnh đời đổi dời, không đổi chính là mọi thứ trên đảo Phù Dung.
Hàng năm phòng trên đảo đều có người xử lý, vẫn y như năm trước, thay đổi duy nhất chính là bánh bao năm đó bây giờ đã trưởng thành.
Văn Ngọc chỉ tranh sơn dầu trên tường, miệng không ngừng nói: “Mẹ…”
“Cha… Cha… Cha…”
Tô Bối cười sờ đầu Văn Ngọc: “Ở trước mặt cha con sống chết không chịu gọi nhiều, sao ở sau lưng gọi nhiều như thế?”
Văn Ngọc ôm cổ Tô Bối, cười tủm tỉm dán sát vào trán cô, nói: “Mẹ… Mẹ…”

Bình luận

Để lại bình luận