Chương 1002

Phía Nam nước Hoa, có một hòn đảo nhỏ được mệnh danh là “Hawaii phương Đông”, mỗi năm thu hút gần 100 triệu du khách.
Nghề nghiệp của Trầm Kỳ Dương đặc thù không có cách nào xuấtngoại, cho nên nơi này gần như là nơi Liên Chức và anh thí¢h tới nhất hàng năm, cô đi the0 du khách chậm rãi vòng quanh tượng đồng Quan Âm Nam Hải, nhắm mắt mặc niệm, mỗi một bước đi đều là thành kính.
Mấy năm nay thân thể bà cụ càng ngày càng kém, hy vọng bà bình an.
Công tác mưa dầm thấm lâu của mẹ Trầm làm rấtkhá, sau khi bà cụ biết bên cạnh Liên Chức đồng thời có hai cậu trai ưu tú, không biết nên khóc hay nên cười, cũng không có phản đối quá lớn, nói khó trách mẹ cô mấy năm nay qua lại với bọn họ thường xuyên như vậy, đã sắp nhận hai thằng nhóc này thành con nuôi rồi.
Liên Chức hỏi bà không tức giận sao.
Nếu ngay từ đầu mẹ Trầm đã để cho bà biết, như vậy nhất định sẽ để ý, chỉ là bà g͙ià rồi, trước khi rời đi chỉ muốn nhìn cháu ngoại hạnh phúc. Bà ngoại Lương vỗ tay Liên Chức nói, con người mà, hơn nửa đời người đều là sống cho người khác xem. Sự nghiệp công thành danh toại, hôn nhân hài hòa nên gả nên cưới, hạnh phúc của mình không tính, phải được người khác công nhận, cực kỳ hâm mộ mới có thể tính là hạnh phúc ͼhân chính.
Cái lồng của thế tục chỉ có thể bao bọc hầu hết mọi người, nhưng không phải tất cả mọi người đều phải đi the0 con đường này. Chỉ là cuộc sống của ba người vĩnh viễn chật chội hơn so với tưởng tượng của cô, cũng sẽ càng dễ dàng xảy ra sóng gió, nếu như cô cảm thấy mệt mỏi thì lập tức quay đầu lại, có bà cụ che chở cho cô.
Thật ra… Không phải ba người.
Liên Chức không biết nên nói cho bà như thế nào, Trầm Tư Á lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, một khi về nhà hai gia tộc tự nhiên sẽ khoan dung vô hạn đối với cô. Càng khoan dung, lập tức đặt sự nghiêm khắc ở trên người Trầm Kỳ Dương, cho nên khi cô biết được Trầm Kỳ Dương dự định cả đời không kết hôn, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu tích tụ tɾong lòng.
Phật học chú trọng được mất cân bằng, đời này cô chiếm dụng͟͟ thân phận Hổ Nữ, đạt được quá nhiều hạnh phúc không thuộc về mình, kiếp sau nhất định sẽ gặp phải rấtnhiều nhấp nhô.
Liên Chức muốn nói, cô cũng có thể chấp nhận.
Một khi đi qua những phong sương mưa tuyết kia, quay đầu lại cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho cuộc sống, cho dù không có ký ức đời này, Liên Chức cũng tin tưởng cô có thể vượt qua.
Có thể làm lại một lần nữa, ông trời đã đối xử với cô đủ tốt, tất cả sắp xếp cô đều chấp nhận.
Mái nón che hơn phân nửa khuôn mặt cô, ánh sáng chiếu nghiêng vành tai trắng như trân châu, đột nhiên chóp mũi truyền đến mùi hạt tiêu, đứa bé phía trước đang ăn đồ ăn vặt, chóp mũi cô ngứa ngáy hắt xì một cái.
Bên tai lại truyền đến tiếng máy ảnh “tách tách”, Trầm Kỳ Dương ghi lại cảnh này của cô, cong môi nói.
“Rất đẹp.”
Anh cười rấtrõ ràng không có ý tốt.
Có quỷ mới đẹp đó, ai hắt xì mà đẹp được, người này đáng ghét muốn chết, luôn thí¢h giữ lại ảnh dìm của cô.
Liên Chức thẹn quá hóa giận trừng anh “Sao anh đáng ghét như vậy, xóa đi ”
“Ừm, xóa.”
Ngoài miệng mặc dù đồng ý như vậy, Trầm Kỳ Dương lại dắt cô thờ ơ trở về, không hề có hành động xóa bỏ.
Liên Chức chỉ có thể đi cướp, nhưng mà người đàn ông cao lớn hơn cô nhiều như vậy, một tay cầm máy ảnh giơ cao cô lập tức không có cách nào, Liên Chức tức giận trực tiếp nhảy lên lưng anh, bóp cổ anh.
“Anh xóa hay không xóa, anh dám không xóa?”
Vẻ mặt Trầm Kỳ Dương lười nhác, lại nhe răng trợn mắt, cười đến ngoan ngoãn.
“Mưu sát chồng sao…”
Hai người bọn họ tuy rằng đều đội mũ không thấy rõ mặt, nhưng khí chất kia trời sinh nổi bật, trai xinh gái đẹp ai không muốn nhìn, người qua đường liên tiếp nhìn qua.
Mặc dù ở nơi xa lạ không ai quen biết, nơi đây giảm bớt khả năng bị phát hiện, nhưng lỡ như thì sao.
Liên Chức muốn tụt từ trên lưng anh xuống, lại bị Trầm Kỳ Dương ôm lấy hai ͼhân.
“Thế thôi.”
“Vậy thì cứ thế đi.”
Liên Chức cũng căn bản không muốn xuống, cô thí¢h quang minh chính lớn gần gũi với anh, cũng thí¢h bờ lưng rộng rãi ấm áp của anh.
“Tấm ảnh vừa rồi xấu quá, anh không thể chụp em đẹp được sao.” Cô còn nhớ chuyện vừa rồi, người đàn ông dù bị lắc cổ cũng không có phản ứng. Đôi mắt Liên Chức chuyển động, nhẹ giọng ghé vào bên tai anh, “Xóa đi… Anh trai…” Nói xong thì ghé vào trên mặt anh hôn xuống.
Mấy năm nay Liên Chức học tập đủ loại kỹ năng, trước kia chỉ cứng rắn, hiện tại vừa đấm vừa xoa, biết đối phương thí¢h ăn kiểu nào nhất, làm thế nào sẽ dễ dàng hạ gục nhất.
Quả nhiên Trầm Kỳ Dương quay đầu nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng.
“Ở trên giường sao không gọi anh như vậy hửm? Ngoan.” Anh thấp giọng nói, “Nếu em gọi anh sớm như vậy thì có cái gì không thỏa mãn em? Nếu không bây giờ chúng ta trở về xóa…”
Xóa cái đầu, quỷ mới biết anh có chủ ý xấu gì.
Tai Liên Chức nóng lên, muốn bóp e0 anh.
Nghĩ đi nghĩ lại nhớ đến những lúc tên khốn khiếp này mồm năm miệng mười, dâm đãng không chừng trêu chọc cô, cuối cùng chỉ có thể cắn một miếng lên bả vai anh.
Trong đám người chỉ còn lại tiếng cười rầu rĩ của người đàn ông, cách thật xa đều có thể nghe thấy.
Liên Chức sợ lạnh, đảo nhỏ quanh năm không có ngày đông h0àn toàn phù hợp với nhu cầu của cô.
Trầm Kỳ Dương dẫn cô đến bãi cát phơi nắng, ͼhân giẫm ở tɾong cát mịn mềm mại, sóng biển vọt tới dưới ͼhân, tay vớt lên chính là vỏ sò ngũ sắc sặcsỡ. Liên Chức thí¢h nhất là vào buổi chiều như vậy ngồi ca nô đến hòn đảo tư nhân với anh, đi xe đïện nhỏ xuyên qua ngõ hẹp của làng chài, những bông hồng được ông chủ đặt ở bên đường tươi đẹp như vậy, cô ngẫu hứng rút ra một bông, dùng túi xách thế chấp ở đó.
Vòng qua vài vòng rồi quay lại trả tiền.

Bình luận

Để lại bình luận