Chương 1004

Sắc mặt kia của anh như muốn ăn thịt người, nhưng Tống Diệc Châu căn bản không để ý tới anh, dù thế nào cũng không hỏi tới.
“Nhà có viết tên cậu không?”
Đương nhiên không phải, vài năm trước đã chuyển tới danh nghĩa Liên Chức, ngụ ý xông vào cũng không phải là vào nhà anh.
Trầm Khải Dương cười lạnh một tiếng.
“Cũng không thể là của anh.”
Lục Dã đặt máy cắt cỏ xuống, cong môi nhìn Liên Chức nói.
“Tuần này đi đâu chơi?”
“Đến đảo tư nhân nhỏ, tại sao hai người lại tới đây?” Gần một tuần không gặp, nói không nhớ tuyệt đối là giả.
Ánh mắt Liên Chức hơi sáng, nhưng mà còn chưa tiến lên thì tay đã bị Trầm Khải Dương nắm chặt, không tiến lên được mảy may, kiêu căng nhìn hai người đối diện.
“Hai vị đường xa mà đến vốn nên cẩn thận tiếp đãi, nhưng đêm nay đồ ăn tɾong nhà không có đủ cho các anh, nếu không ngày khác lại đến?”
Anh còn thiếu chút nữa viết mấy chữ đuổi khách ở trên trán, Tống Diệc Châu luôn luôn làm như không thấy lời của anh, ánh mắt đen trắng rõ ràng của hắn chỉ nhìn Liên Chức.
“Anh muốn ăn cơm tối.”
“Giống nhaụ” Lục Dã chỉ đám cỏ này, “Anh tới sớm hơn, chỉ lo dọn dẹp còn chưa kịp ăn gì.”
Anh quay sang nhìn Liên Chức, “Anh thấy nguyên liệu cũng đủ nhiều, muốn ăn cái gì?”
Dám ngang nhiên cạy góc tường đến chỗ anh, sắc mặt Trầm Kỳ Dương càng đen hơn.
“Uh…”
Liên Chức bặm môi, sắp bị khí thế của mấy người này kẹp thành bánh tráng.
Cô thử cong khóe miệng, nói “Nếu đều chưa ăn… Nếu không thì… Cùng nhau?”
nan
“Aida, đừng nóng giận mà.”
Trong phòng, Trầm Kỳ Dương đang nằm trên sô pha, đïện thoại di động hoạt động không có mục đích, nhưng mà nửa chữ anh cũng không nhìn vào, màn hình màu đen mơ hồ phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng nhàn nhạt của anh.
Liên Chức ngồi vào lòng anh, ôm cổ anh lắc lắc, “Anh Trầm đẹp trai là tốt nhất, rộng lượng nhất, cũng không thí¢h so đo.”
Mặt Trầm Kỳ Dương không chút thay đổi, quay đầu lại.
“Khen bọn họ đi, còn tới đây khen anh làm gì?”
“Hai người bọn họ đều chưa ăn cơm mà.” Liên Chức xoa xoa mi tâm nhíu chặt của anh, “Nếu anh không ăn, em cũng sẽ không bỏ mặc anh.”
Mấy năm nay kỳ thật ba người đàn ông này đều hiếm khi gặp nhau, như thể cố ý tránh đánh nhau, nhiều năm trước Trầm Kỳ Dương và Tống Diệc Châu ăn lẩu thiếu chút nữa đã đánh nhau, Liên Chức nghĩ hẳn là phải dạy dỗ lâu dài, sau đó ba người đàn ông nhìn cô, cô hận không thể phân thân, ngoại trừ tránh ở chung một chỗ thì không có cách nào tốt hơn.
“Em biết mấy ngày nay nên ở cùng anh, anh sắp phải vào lại quân đội rồi, lần sau có được không, lần sau chúng ta lại đến đây.”
Trầm Kỳ Dương hừ lạnh “Cho rằng như vậy có thể dỗ dành anh?”
“Vậy anh nói xem như thế nào mới có thể dỗ được.” Cô rấtnghiêm túc, cũng rấtthành kính.
“Dỗ thế nào cũng không được.” Người đàn ông rộng lượng, nhưng không bao gồm mấy người đàn ông khác cứ nhăm nhe sáp sáp vào cô gái tɾong lòng anh.
Tính chiếm hữu và sự ngạo mạn của Trầm Kỳ Dương đều bị cô khơi dậy, “Tháng này đã nói là ở với anh, kết quả mới hơn nửa tháng mà hai cái gậy chọc cứt này đã tới, là nhìn hai chúng ta không thuận mắt sao?”
“Trong một năm anh có thể ở cùng em bao lâu, bọn họ lại có bao nhiêu thời gian, còn dám làm như vậy, ông đây muốn ném hết nước ngoài.”
Anh càng nói thì cục tức càng lớn, đừng nói hiện tại Trầm Kỳ Dương thật sự có quyền như vậy. Liên Chức lại nghẹn cười, cảm thấy anh như vậy cũng có phần rấtđáng yêụ
Nụ cười trộm kia bị Trầm Kỳ Dương phát hiện, anh cắn răng nhéo mặt cô, “Trong đïện thoại nói mình ra nước ngoài, kết quả không phải là Tống Diệc Châu đi cùng thì là Lục Dã đi cùng, còn giấu không cho anh biết, ức hiếp anh như vậy, là nhìn anh ở xa không có cách nào trừng trị em đúng không.”
Cô an vị ở trên đùi anh, bàn tay anh đi xuống vỗ hai cái ở trên mông cô, hơn nữa nhìn ánh mắt nhuốm du͙c vọng của người đàn ông kia, Liên Chức cảm giác mình cũng sắp bị hòa tan.
“Có có, Trầm Kỳ Dương làm cái gì cũng lợi hại nhất.”
Cô h0àn toàn nói chêm chọc cười, sắc mặt Trầm Kỳ Dương không chút thay đổi, một ngón tay chọc trán cô, muốn đẩy cô ra.
Liên Chức làm sao cũng không đi, động tác của người đàn ông tuy rằng ghét bỏ, tay lại ôm e0 cô đề phòng cô ngã xuống.
“Đừng giận nha…” Liên Chức nhẹ giọng ghé vào bên tai anh, “Cùng lắm thì sau này em cái gì cũng nghe lời anh…”
Có trời mới biết Liên Chức vì để dỗ anh mà đồng ý bao nhiêu hiệp ước bất bình đẳng, mặc kệ anh nói cái gì cũng gật đầu, lại tiến tới hôn anh. Cuộc sống hạnh phúc, bất kể phẩm chất gì cũng có thể được nuôi dưỡng, cũng sẽ không giống như một cái gai sắc bén như trước kia.
Mấy người đàn ông mấy năm nay đều âm thầm giúp cô tìm cha mẹ, nhưng không có kết quả. Trầm Kỳ Dương không chỉ một lần nghĩ tới nếu cô từ nhỏ lớn lên tɾong gia đình có tình yêu, nhất định là dịu dàng như hoa, cứng rắn như cây.
Người đàn ông vừa rồi còn tức giận, bởi vì cô hiểu chuyện mà tɾong lòng lại trở nên mềm mại như bị ai đâm, cơn giận lớn hơn nữa cũng không còn.

Bình luận

Để lại bình luận