Chương 585

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 585

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

584 Còn muốn chạy à 4
Mãi cho đến khi chú ý đến chỗ vết sẹo nhỏ trên mày kiếm không giận tự uy của ông ta, Lâm Chi Nam mới nhớ đến người đàn ông trước mặt này là bí thư tỉnh ủy tỉnh Chiết Đông – Đàm Chính.
Khoảng thời gian trước trong tin tức trung ương ầm ĩ đến ồn ào huyên náo, tỉnh Chiết Đông càn quét các hành vi tệ nạn cờ bạc, đó là do ông ta tự mình giám sát chỉ huy, từ mấy tên tép riu dưới cống ngầm, hay như địa đầu xà ở địa khu Mẫn Tây là Triệu Khâm đều bị sa lưới.
Hành động kết thúc, Đàm Chính vừa qua tuổi 45 đã thăng chức lên cục trưởng cục thường ủy chính trị của trung ương.
Đột nhiên nhìn thấy ông ta ở đây, Lâm Chi Nam không khỏi cảm thấy kính nể.
Khi đó Lâm Chi Nam còn chưa từng suy nghĩ nhiều, vận mệnh cô từng bước đe dọa đến gần, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này ở trong giới quan trường, nhưng vẫn giữ được chính phái, thật đúng là làm chuyện tốt cho dân chúng Mẫn Tây.
Các tệ nạn như bài bạc, thuốc cấm phổ biến ở chỗ bọn họ giống như buôn bán măng tây, khoai lang, thiếu chút nữa đã ngoi thẳng lên mặt nước, Lâm Dao chính là hãm sâu trong đó không thể tự kiềm chế.
Lâm Chi Nam thân chịu nỗi khổ này, đương nhiên cũng không muốn có nhiều bé gái giống như mình sinh ra ở phố đèn đỏ, bên cạnh là nơi bán thuốc cấm, cả đời không ngóc đầu lên nổi.
Cô chính vì người khác mà âm thầm cảm thán may mắn.
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp lười biếng từ phía sau lưng cô vang lên.
“Bí thư Đàm, lâu rồi không gặp.”
Trong nháy mắt, Lâm Chi Nam cứng đờ.
Hai người khác đều quay đầu lại, chỉ có bóng dáng nhỏ xinh đứng bên cạnh kia vẫn như cũ ngược sáng, giống như bị điểm huyệt vậy.
“Cậu cũng ở đây à?” Đàm Chính cười hỏi.
“Đúng thế, thật đúng là trùng hợp, tôi theo lời mời của người bạn đến tham gia hội nghị thượng đỉnh lần này.” Liên Thắng đến gần, vẫn đút tay vào trong túi quần, mang theo chút gì đó cà lơ cà phất từ trong xương tủy.
Mặc dù lời nói của anh ta là đang nói chuyện với Đàm Chính, nhưng đôi mắt lại thẳng tắp nhìn về phía thiếu nữ, bóng dáng giống như lá cây lung lay sắp rơi.
Một tay của cô bị người đàn ông cầm ở trong tay, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Liên Thắng lẳng lặng nhìn, trong mắt lóe lên lạnh lẽo.
“Không nghĩ đến thu hoạch còn nhiều hơn những gì tôi tưởng tượng, cũng xem như chuyến đi này không tệ.” Anh ta nói.
“Cậu thế mà cũng quen với trường hợp này?” Đàm Chính cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận