Chương 589

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 589

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

588 Anh ta biết mẹ em làm kỹ nữ không 2
Cô vẫn ghét bỏ anh ta như cũ, nhưng lại hiểu được mượn lực lượng của anh ta, mỗi ngày lúc tan học cô cố tình đi qua nơi có anh ta… Phòng bida, quán net, cô lạnh mặt bình tĩnh chờ đợi anh ta dây dưa, cũng chờ đợi những kẻ có ý đồ gây rối cô thấy được cảnh tượng kia.
Sau đó, mấy năm có Liên Thắng ở đó, cô bình an.
“Vậy còn anh, anh và những người kia có gì khác nhau chứ?”
Nhiều năm trôi qua, Lâm Chi Nam đã qua đi thì không nhận, hiện tại cô càng không nhận.
Cô học theo anh ta cười khẩy “Anh cũng giống như những người đó thôi, ôm suy nghĩ xấu xa, tâm tư gây rối tiếp cận tôi đúng không? Huống chi những chuyện anh giúp đỡ kia đều là anh tình tôi nguyện, Lâm Chi Nam có từng ép anh chưa?”
Cô vĩnh viễn như thế, vĩnh viễn ở trước mặt anh ta đúng lý hợp tình.
Ánh mặt trời hắt lên gương mặt cô gái, trắng nõn sạch sẽ, thật sự lóa mắt, nhưng với anh ta lại là mỹ nữ xà độc.
Không thấy mặt thì nhớ đến phát điên, gặp mặt rồi lại phát điên muốn bóp chết cô.
Liên Thắng cứ như thế nhìn cô, nhìn vầng trán no đủ mượt mà, nhìn chiếc mũi cao, nhìn đôi môi đỏ khiến anh ta suy nghĩ vô số ngày đêm.
Nhìn sự chán ghét trong mắt cô đối với anh ta không chút nào chán ghét.
Anh ta đã sớm biết trong xương tủy người phụ nữ này có bao nhiêu ích kỷ, vô tình lạnh nhạt.
Dùng xong là ném, đó là tiết mục nhất quán từ nhỏ đến lớn của cô.
Thế nhưng cho dù như thế, cho dù anh ta có hoàn toàn biết được đi chăng nữa, anh ta vẫn như cũ phạm tiện không rời nổi mắt được.
“Thật sự coi chính mình là tiên nữ ư?”
Liên Thắng tràn ngập sự vô lực, sau cùng hóa thành một tiếng cười “Con mẹ nó, nếu như anh thật sự muốn thao em, vào năm em 14 tuổi đã bị anh đè lên giường lăn qua lăn lại thao trăm ngàn lần, quan tâm em có nguyện ý hay không làm gì, lột sạch quần áo rồi em vẫn sẽ phải nằm dưới thân anh như cũ.”
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt Liên Thắng giống như sói, ngực cũng ép sát cô, cảm giác xâm lược mười phần, Lâm Chi Nam né tránh trái phải, gần như không cách nào hít thở được.
“Lâm Chi Nam, em sờ lên lương tâm của mình đi, những lời này mà em cũng nói ra được sao?” Liên Thắng đã nhìn ra, lại vẫn như cũ không buông tha cô, từng tiếng châm chọc.
“Em ỷ vào việc anh thích em, ít nhiều lợi dụng anh, bây giờ lại muốn vỗ mông chạy lấy người, nói ta xấu xa, ôm tâm tư khốn nạn, còn mình thì tự nhận là thanh cao.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận