Chương 675

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 675

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bành Việt không chút nào sợ hãi thái độ lạnh giọng chất vấn kia của cô, lại chắp tay vái chào, cười nói. “Không dám, Bành mỗ cũng chỉ xuất phát từ tâm thái bất đắc dĩ, nếu như có chỗ nào đắc tôi, mong rằng cô Lâm đây rộng lòng tha thứ.”
Trong lời nói ông ta khiêm tốn, ánh mắt lại khá hùng hổ dọa người. “Cô Lâm, cô nên hiểu rõ giúp tôi cũng chính là giúp đỡ chính cô, nhiều bạn dù sao cũng tốt hơn nhiều kẻ địch.”
“Tháng sau có kỳ kiểm tra thăng chức một cấp trong ngành cảnh sát, hi vọng trong danh sách mà sở cảnh sát khu Tây Tân công bố có tên của Bành mỗ tôi, nếu không, tôi cũng chẳng biết bản thân mình sẽ tạo ra chuyện gì nữa đâu.”
Lâm Chi Nam nghe xong lời ông ta nói, ánh mắt lạnh đi, lại nghe Bành Việt nói tiếp. “Dù sao quá khứ của cô Lâm đây tôi cũng biết một hai, trở về lại cho người điều tra thêm chút sẽ rõ ràng hơn, cũng không biết đến khi đó cậu Lục biết nội tình sẽ là cảm tưởng gì.”
Ông ta tự cho là biết nội tình có thể hoàn toàn nắm giữ Lâm Chi Nam trong lòng bàn tay, vì thế dã thú xé toang tầng ngụy trang, để lộ ra răng nanh.
“Ông cho rằng làm như thế có thể nắm bắt được tôi ư, ông cho rằng dựa vào mấy lời nói của ông có thể khiến cho tôi nghe lời răm rắp?”
Hương vị trên người ông ta truyền đến khiến trong dạ dày Lâm Chi Nam cồn cào như muốn nôn.
Cô biết mình bị lừa bịp, có lần một sẽ có lần hai, từ đó Bành Việt sẽ giống như đỉa hút máu, hoàn toàn quấn lấy cô.
Lâm Chi Nam mạnh mẽ nở một nụ cười. “Ngài Bành, không phải ngài đang nằm mơ đấy chứ?”
“Cô Lâm đừng vội, Bành Việt tôi có thể nói ra những lời này, đương nhiên sẽ không dựa vào chút quá khứ nho nhỏ đó của cô.”
Bành Việt lưu manh cười một tiếng. “Nghe nói đến bây giờ phu nhân của phó chủ tịch Đường vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, nếu như để bà ta biết trong bụng Lâm Dao đúng là con chồng mình, còn lắc lư ở Đế Đô, đến lúc đó cô không có sự che chở của cậu Lục, chỉ sợ ngay cả rời khỏi thành phố này cũng là chuyện khó khăn.”
“Chọn con đường nào, tin tưởng cô rõ ràng hơn tôi.”
Lâm Chi Nam chưa từng nghe giọng nói của ai lại buồn nôn như vậy, cảm giác trước ngực giống như rời sông lấp biển, nôn đến cả người run rẩy.
Cô giống như đột nhiên hiểu ra Lâm Dao năm đó tại sao phải đi lên một con đường cam chịu kia, uy hiếp, lợi dụng, dụ dỗ, bức bách, bất kỳ một đầu ngón tay của kẻ nào cũng có thể ném bà ấy xuống cống ngầm.
Trên thế giới này, quá nhiều con chó bắt chước lời người khác.

Bình luận (0)

Để lại bình luận