Chương 701

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 701

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Em qua tiếp mấy vị phu nhân kia đi.” Đường Văn Thành xuyên qua cửa sổ nhìn về phía vườn hoa. “Người ta đến đây một chuyến, cả hai vị chủ nhà đều không ở đấy cũng không hay.”
“Không sao cả, chỉ đi một lúc thôi.”
Bình thường công việc của ông ta bận rộn, trở về muộn là chuyện thường xuyên, Tần Lâm đương nhiên muốn ở bên cạnh ông ta.
Đường Văn Thành đi trước bà ta một bước, ánh nắng từ cửa sổ hành lang chiếu lên, làm nổi bật bóng lưng cao lớn của người đàn ông, cùng với mái tóc đen nhánh.
Đã sắp 50 tuổi rồi, nhưng người đàn ông này lại giống như vò rượu ủ lâu năm, lộ ra hương vị mê người.
Chút bất mãn kiêu căng lúc mới thành hôn với ông ta đã theo năm tháng biến mất, trong lúc Tần Lâm âm thầm cảm thán, Đường Văn Thành đã kéo cánh tay bà ta, thím Trương từ trên lầu đi xuống chào bọn họ một câu.
Tần Lâm nghiêng đầu hỏi. “Không phải dặn thím chờ trên lầu ư?”
“Cô Lâm nhờ tôi xuống dưới cầm túi xách cho cô ấy.”
Tần Lâm còn chưa đáp lời, Đường Văn Thành đã thuận miệng hỏi một câu. “Cô Lâm?”
“À, là cô gái mà Uông Trúc Trân dẫn đến.” Vội vàng phất tay để thím Trương xuống lầu, Tần Lâm cười to. “Nhắc đến cũng buồn cười, không biết bà cụ Lục đã xem xét bao nhiêu mối hôn sự cho cháu trai nhà mình, sau cùng lại nhặt một con nhóc vô danh.”
Lời này khiến Đường Văn Thành yên lặng không đáp.
Lúc này hai người đã đi lên đến tầng hai, thảm lót sàn với hoa văn phức tạp đã che đi tiếng bước chân của bọn họ, vóc dáng người đàn ông cao lớn, gần như một chân giẫm lên mấy đóa mẫu đơn, dọc theo hành lang dài, chiều dài thảm từng chút giảm đi.
Lâm Chi Nam còn đang lắp máy nghe lén ở bức tường sau tivi không hề hay biết, cô đã thành cá trong chậu.
Bước chân lặng lẽ đến gần, lúc sắp vượt qua chỗ rẽ ở hành lang, lại bị một giọng nam gọi lại.
“Chú Đường.”
Giọng nói này khiến cho Tần Lâm và Đường Văn Thành đồng thời xoay người, cùng lúc đó cũng đánh thức Lâm Chi Nam trong phòng ngủ, trái tim cô đột nhiên co rụt lại.
Có người đến
Sau khi Đường Văn Thành nhìn thấy người đến là ai, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười hòa ái. “Rất lâu rồi không gặp cháu, nghe dì Tần của cháu nói, cháu đến Đế Đô được mấy tháng rồi, cũng không thấy đến nhà ngồi một lát.”
Ôn Thời Khải chậm rãi đến gần, trong giọng nói mang theo mấy phần ý cười.
“Cháu cũng hết cách, tay nghề nấu đồ ăn của dì Tần quá tốt, cháu sợ sau khi đến hai lần thì không muốn đi nữa.”
“Đứa nhỏ này.” Tần Lâm cười mắng.
Đường Văn Thành cũng cười theo. “Gần đây cha cháu khỏe chứ?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận