Chương 702

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 702

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ông ấy vẫn ổn.” Ôn Thời Khải đáp. “Chính là già rồi nên thích giày vò, khoảng thời gian gần đây, không biết sao lại nghĩ đến chuyện đi trượt tuyết, trượt chân ngã phải vào bệnh viện nằm hai ngày mới an phận.”
Ánh mắt của hắn từ phía sau Đường Văn Thành thu hồi lại, giữa lông mày là vẻ hững hờ, lại rất tự nhiên nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi chú Đường, trước khi đến, cha cháu dặn dò một chuyện, nói nếu như không làm xong thì đừng về nữa.”
Anh ta liếm môi dưới, có chút bất đắc dĩ. “Chú nhất định phải giúp cháu đấy.”
Đường Văn Thành. “Ồ?”
“Đoán chừng là lần trước cùng chú gặp mặt nhắc đến thư pháp nên mê mẩn, mấy năm nay lúc rảnh rỗi ông ấy thường thích cầm bút viết mấy chữ.”
Đường Văn Thành nghe thế thì cười, Ôn Thời Khải nói tiếp. “Cho nên lần này ông ấy bảo cháu mang một tờ thư pháp của chú trở về, mong chú nhất định phải giúp cháu.”
Còn chưa đến núi, núi đã đến trước.
Lần này Đường Văn Thành trở về một chuyến, ngoại trừ cầm văn kiện thì chính là muốn thông qua Ôn Thời Khải tìm hiểu ý Triệu Quốc Mậu, bây giờ loại cơ hội không mời mà đến này, ông ta đương nhiên không có khả năng từ chối.
“Chút chuyện nhỏ này nếu như chú Đường mà không giúp cháu, há chẳng phải keo kiệt, cháu đi đến phòng sách với chú.” Cho Tần Lâm một cái nháy mắt, bà ta gọi người đến pha trà, còn ông ta và Ôn Thời Khải đi thẳng đến phòng sách.
Mà Lâm Chi Nam vừa làm xong tất cả lén trở lại vòng trang điểm ngồi trên ghế, dường như còn chưa lấy lại được tinh thần, cô chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh toát,
Nguy hiểm thật… Nguy hiểm thật…
Không biết sự xuất hiện của Ôn Thời Khải là ngẫu nhiên hay cố ý, nhưng lúc này Lâm Chi Nam vô cùng biết ơn anh ta.

Chờ Tần Lâm làm xong việc, dẫn Lâm Chi Nam xuống dưới, chỗ vườn hoa còn náo nhiệt hơn trước.
Một đám người ngồi vây quanh, nhiều hơn mấy gương mặt mới.
Người thiếu niên đưa lưng về phía cô, nhuộm tóc màu đỏ cao bồi chọc cho mọi người cười không khép miệng được, Lâm Chi Nam cảm thấy người này có chút quen thuộc, đã có người chú ý đến cô, khen ngợi.
“Bộ sườn xám này rất đẹp, làm nổi bật lên dáng người.”
“Mặc như thế này càng giống Nhạc Du nhà cô đúng không?”
Mấy vị phu nhân trêu chọc, mọi người cùng nhau quay đầu, bao gồm cả thiếu niên kia, một đôi mắt ngả ngớn tản mạn như muốn mọc trên trời.
Lúc này Lâm Chi Nam mới nhớ ra đã gặp qua anh ta ở đâu.
“Cô nàng này dáng dấp xinh đẹp, chẳng qua nhìn cũng thuộc loại tâm nhãn nhiều.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận