Chương 714

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 714

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ánh chiều tà biến mất, đèn trên bãi biển chợt hiện, cả đêm mọi người đều không có tâm trạng vui cười, đến chiều hôm sau mới thu dọn đi ra ngoài bãi biển.
Lúc này mặt biển mênh mông, ánh nắng vàng chiếu lấp lánh trên mặt biển, mặt biển màu xanh làm bị gió thổi qua chói mắt như tơ lụa, giống như đang phơi nắng ở Hawaii vậy.
“Thời tiết thật đẹp, tôi rất muốn bơi trong nước một vòng.”
“Đi bơi cũng không thú vị gì, chúng ta đi chơi mấy trò đó đi.” Có người chỉ vào mấy hoạt động kích thích, như lướt sóng, hoặc là du thuyền ra biển, thậm chí là bóng đá bãi biển đều vui hơn đi bơi.
Mọi người đã nóng lòng muốn thử, Chu Nguyên để tay lên vai Ôn Thời Khải. “A Khải cùng chơi chứ.”
“Không chơi.” Rõ ràng anh ta không có hứng thú.
Lúc ở Mỹ, Ôn Thời Khải đã đi California n lần, đương nhiên đối với các loại hạng mục ở bãi biển đã sớm không có cảm giác gì.
Ánh nắng vượt qua tầng mây thẳng tắp chiếu xuống mặt đất giống như dát vàng, gió lướt qua da, cũng phủ lên tóc mái người đàn ông thành màu vàng óng.
Anh ta đeo kính râm, đang định đi đến một chiếc ghế trên bãi cát, đám người phía sau truyền đến tiếng sột soạt, ngay cả Chu Nguyên cũng vỗ vào vai anh ta mấy cái.
Ôn Thời Khải dừng chân, lần theo động tĩnh lạnh nhạt nhìn qua.
Chỗ nước cạn có một cơn sóng đánh đến, hai cô gái chân trần đi trong nước, bọn họ đang tạo dáng chụp ảnh cho nhau.
Cô gái đưa lưng về phía bọn họ mặc váy chiết eo màu vàng nhạt càng nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết của cô, mái tóc dài của cô uốn xong rung động lòng người, xõa ở bên lưng, cũng rơi vào trong lòng mọi người.
“Lộ Lộ, cậu giúp mình chụp hai tấm với.”
Cô quá hiểu được lợi dụng ưu thế của mình, cổ chân tinh tế giẫm ở trong nước, nước biển xô vào, giống như lá sen nổi lên mặt nước, mà phía sau lưng rung động lòng người, phong quang vô hạn.
So với những người đàn ông khác kinh diễm, vẻ mặt Ôn Thời Khải lạnh nhạt, tay anh ta cho vào trong túi quần, cứ thế nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đối diện.
Anh ta muốn nhìn xem bên trong hồ lô của cô rốt cuộc bán thuốc gì?
“Học muội Lâm?” Sau lưng vang lên giọng nói ngạc nhiên của Chu Nguyên, Lâm Chi Nam đúng lúc quay người lại, chạm vào ánh mắt kinh diễm của nhiều người.
“Học trưởng Chu?” Kinh ngạc qua đi, trên mặt Lâm Chi Nam là vẻ mừng rỡ khi thấy người quen, cô hỏi. “Sao mọi người cũng ở đây thế?”
Cô cười chào hỏi với mọi người, ánh mắt lại không quá tự nhiên rời đi, sau đó cùng Ôn Thời Khải đeo kính râm chạm mắt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận