Chương 717

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 717

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ôi, sao lại nhiều máu như thế.” Mạch Kỳ không biết nhiều phương pháp sơ cứu cầm máu gì đó, nhìn chân Lâm Chi Nam đang run lên, cô ấy theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn sang Ôn Thời Khải xin giúp đỡ. “Felix.”
Nghe thấy tiếng gọi, Ôn Thời Khải ngước mắt nhìn, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên bóng dáng màu vàng.
“Anh mau đến đây, chân Chi Nam bị thương rồi.”
Trên bờ cát không có nhiều người đi dạo, nổi bật lên bóng dáng hai người cô đơn trong nước, Ôn Thời Khải cau mày, người đã tự động đứng lên, bước chân vô thức vừa nhanh lại vững vàng.
Cô ở trong nước biển lạnh run rẩy, đỡ lấy cánh tay Mạch Kỳ run rẩy không còn hình dáng gì, Ôn Thời Khải đã tự động nhận lấy, hỏi cô. “Chân giẫm lên cục đá hả?”
Lâm Chi Nam cúi đầu không nói lời nào, ngón tay lặng lẽ túm lấy góc áo trên cánh tay anh ta, im ắng tỏ ra đáng thương.
Ôn Thời Khải nhìn, giọng nói cũng đi theo mềm xuống. “Nâng chân từ trong nước cho tôi nhìn qua.”
Nửa gương mặt của Lâm Chi Nam khuất trong tóc đen, theo lực đạo của người đàn ông giơ chân lên, khe hở chỗ ngón út đang có từng tia máu tươi tràn ra, giống như bị cục đá sắc bén thương tổn.
Cô đúng mực than nhẹ một tiếng, mắt cũng theo đó đỏ lên.
“Có lẽ là ngón chân bị thương, Felix, trước tiên anh đỡ Chi Nam đến ghế đi, tôi vào phòng lấy ít thuốc ra.” Mạch Kỳ nói xong chạy xa.
Một tay Ôn Thời Khải để lên vai cô, cách một tầng tóc thật mỏng tiếp xúc với da thịt cô.
Anh ta dừng lại một giây, sau đó nói. “Có thể đi được không? Tôi đỡ em qua đó.”
“Có lẽ… Không được.”
Nhẹ nhàng đi qua như thế, chẳng phải là lãng phí cơ hội này, lại hời cho anh, trong lòng Lâm Chi Nam tự nhủ.
Để chứng minh điều cô nói là thật, thậm chí Lâm Chi Nam còn giương mắt nhìn anh ta, lông mi có vệt nước, vừa chân thực vừa đáng thương.
Sau đó cái nhìn này toàn bộ bị phá công.
Có lẽ cô còn không rõ, lúc bản thân nói dối, đôi mắt hồ ly kia còn tròn hơn bình thường, ánh mắt chuyên chú hận không thể nhìn thấu lòng người ta, giống như muốn lặp đi lặp lại giấu đầu lòi đuôi.
“Ồ, vậy phải làm sao bây giờ?”
Ôn Thời Khải đã ngừng động tác, so với vừa rồi, âm điệu đã không còn quá nhiều gợn sóng, tỏ rõ hiện tại không biết anh ta là tức hay là cười.
Anh ta rũ mắt xuống nhìn chằm chằm chân Lâm Chi Nam, đề nghị. “Hay là ngâm trong nước đợi cô ấy?”
Ngâm nước cái đầu anh
Lâm Chi Nam nghe giọng nói mang theo mấy phần ngả ngớn của anh ta, một lửa giận dâng lên tận cổ.
Cô cố nén lửa giận, giọng nói đáng thương. “Học trưởng Ôn, anh có thể bế em sao?”
“Chân em rất đau, thật sự không đi được.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận