Chương 740

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 740

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhìn lông mi cô hơi cong lên, ở giữa còn mang theo nước mắt, nó sáng không thua kém gì sao trời.
Trong một lần dã ngoại sinh tồn, anh ta từng nhìn thấy một con bướm phá kén đi ra, nửa cánh lộ ra bên ngoài bị rách không được đầy đủ, có sống sót hay không chính là một ẩn số, nhưng nó vẫn đang liều mạng giãy dụa muốn xông ra ngoài.
Loại lực sinh mệnh kia, anh ta nhìn qua một lần nhưng khó mà quên được.
Lúc này đây, cô cực kỳ giống con bướm kia.
Hầu kết anh ta hững hờ trượt xuống. “Tôi giúp em viết thư tiến cử.”
Lâm Chi Nam ngạc nhiên nhìn anh ta, còn chưa kịp vui mừng, Ôn Thời Khải đã nói tiếp. “Còn gì nữa không?”
Lâm Chi Nam nhíu mày không hiểu.
“Từ xế chiều cố ý bị thương, cộng thêm một loạt động tác buổi tối, thậm chí không tiếc thanh danh trước sau làm ra nhiều chuyện như vậy, tôi không cho rằng em chỉ cần ngần ấy thứ.”
Anh ta tựa lưng vào ghế, giọng nói lười biếng, trái tim Lâm Chi Nam lại dần thấp thỏm.
Quả nhiên là lão hồ ly, cho dù cô vừa đấm vừa xoa như thế nào, thương tâm khóc lóc, anh ta vẫn nói trúng tim đen như cũ, thấy được vấn đề quan trọng.
“Anh…”
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, từ chỗ anh ta nói ra cũng tốt, Lâm Chi Nam chân thành nhìn anh ta.
“Anh có thể nhanh chóng dẫn tôi đi gặp mặt Lương Trạch một lần không?”
Nhìn anh ta cau mày, Lâm Chi Nam lại nói thêm. “Chính là phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị cả nước Lương Trạch.”
Nghe Đường Văn Thành và Tần Lâm nói chuyện, rõ ràng Lương Trạch cũng đang lôi kéo Ôn Thời Khải, mở tiệc chiêu đãi chính là chuyện trong mấy ngày nay.
Cô nhất định phải đi cùng.
“Ồ?”
Lúc này Ôn Thời Khải khoanh tay trước ngực, khẽ dựa vào ghế, hình thành tư thế giằng co giữa hai người.
Trên mặt cô bình tĩnh, trong lòng lại bất an, ánh mắt của anh ta chần chừ ở trên mặt cô mấy giây, lạnh nhạt mở miệng.
“Nguyên nhân.”
Lâm Chi Nam hơi hé môi, đang định nói chuyện, anh ta chỉ nhìn qua cô một cái. “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
Lúc này đây đôi mắt hoa đào của người đàn ông sâu xa, cứ như thế nhìn cô, giống như mang theo lực lượng muốn chui vào trong lòng cô.
Sao cô có thể kể những chuyện kia cho anh ta.
Trong lòng Lâm Chi Nam tính toán rất nhiều, bởi vì dè chừng nên cơ thể hơi xê dịch.
“Chính là hơn mười năm trước lúc tôi còn học cấp một ở Chiết Đông, khi đó Lương Trạch vẫn là quan chức ở đấy, có lần ông ấy và một nhóm người tuần tra khu vực nghèo khổ Chiết Đông…”
Lời nói dối còn chưa soạn xong đã nghe thấy một tiếng cười.

Bình luận (0)

Để lại bình luận