Chương 741

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 741

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ôn Thời Khải cười như không cười nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, giống như trêu đùa cô vụng về.
Ánh mắt của anh ta sâu hơn trước đó không ít. “Lâm Chi Nam, đừng nói dối với tôi.”
“Thật ” Lâm Chi Nam cãi chày cãi cối.
Mặt và cô lại lặng lẽ đỏ lên, anh ta quá mức khôn khéo, cho dù cô có một động tác nhỏ nào hoảng sợ, đều bị anh ta liếc thấu.
Vì thế cảm giác quẫn bách dần dần kéo đến, mặc dù trên mặt Lâm Chi Nam không thể hiện gì, nhưng gương mặt lại giống như trái vải tháng bảy, non mịn lộ ra hồng, vô cùng mê người.
Ánh mắt Ôn Thời Khải dừng trên mặt cô nửa giây, lặng yên không một tiếng động hướng xuống.
Đại khái cô không biết, mấy động tác vừa rồi khiến cho chăn mỏng từ bắp đùi trượt xuống, hai chân mềm mại không xương, dịch lên là khe hở ở giữa, u cốc mơ hồ như ẩn như hiện, giống như vò sò khép hở, khẽ tách một cái là thịt và nước.
Ôn Thời Khải nhớ đến lúc vừa rồi ở trên giường lớn, mỗi một nơi mềm mại non mịn của cô đều cọ lên người anh ta, giống như xô đẩy giữa hai chân anh ta trượt qua khe mông của cô.
Vì thế cảm giác khô nóng vừa rồi còn chưa kịp dâng lên lúc này đã liên tục không ngừng tuôn ra, Ôn Thời Khải buông tầm mắt xuống, lại không ép được cảm giác rục rịch kia xuống.
Lâm Chi Nam cũng không tính nói nãy. “Khi đó bởi vì trong nhà tôi không có tiền, nếu không nhờ ông ấy, chỉ sợ tôi không học tiếp được, lần này tôi muốn đến cảm ơn ông ấy…”
Vẫn còn bịa…
Ôn Thời Khải đột nhiên ngước mắt nhìn cô.
Lời nói của Lâm Chi Nam bỗng chốc nghẹn lại trong miệng, không vì gì khác, chỉ vì đồng tử của người đàn ông vừa sâu vừa sáng, thẳng tắp nhìn cô, giống như một con sói nguy hiểm ẩn náu trong rừng.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Ôn Thời Khải đã sấn người lên, hai tay chống lên bên người cô, đột nhiên đến gần như thế, Lâm Chi Nam giật nảy mình, nửa người vô thức ngửa về sau.
“Ồ…” Cô vốn cho rằng người đàn ông sẽ kéo mình lên, nhưng Ôn Thời Khải lại giữ lấy eo cô, tùy ý để hai người ngã trên giường.
Chăn mỏng quấn trên người thiếu nữ trở nên lỏng lẻo, bộ ngực sữa như ẩn như hiện, Ôn Thời Khải ép người dưới thân, trên dưới xóc nảy, l ng ngực người đàn ông ép xuống mấy lần, bên dưới còn mềm hơn cả đậu hũ.
Đôi mắt anh ta cứ thế u ám.
“Ôn Thời Khải…” Lâm Chi Nam sững sờ.
“Ừm?”
Tay cô chống đỡ lên bả vai anh ta. “Anh tránh ra ”
“Chỉ một chút can đảm như vậy còn dám đi vào phòng tôi?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận