Chương 777

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 777

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ôn Thời Khải đưa bà ấy đến vườn hoa tản bộ, ánh nắng rất đẹp, hoa đào rực rỡ.
Thỉnh thoảng anh ta trò chuyện hai câu, rõ ràng bà ngoại nói nhiều hơn trước kia, nói với anh ta chuyện này chuyện nọ, giống như một đứa trẻ rất hiếu kỳ với thế giới này.
Ỷ lại, lại thân cận.
Đây là cảm giác mà hơn hai mươi năm trước, anh ta chưa từng được cảm nhận qua, Ôn Thời Khải có chút vui vẻ, lúc sắp về, bà ngoại kéo tay anh ta lại, để một viên kẹo trong lòng bàn tay anh ta.
“Cho, A Hựu.” Vẻ mặt bà cụ hiền lành, vỗ tay anh ta.
“Bà ngoại vẫn luôn nhớ rõ, đây là loại kẹo cháu thích ăn nhất.”
Cũng chính vào giây phút này, Ôn Thời Khải đột nhiên hiểu được, anh ta chưa từng thật sự đi vào trong lòng người thân.
Trong căn phòng khách trống rỗng, hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng hít thở như có như không chảy xuôi trong phòng, lúc nặng lúc nhẹ.
Hoặc là đối với loại gia đình này, cảm giác quan hệ quá mức mẫn cảm, Lâm Chi Nam đoán được lời anh ta nói cũng không hoàn toàn là sự thật, mặc dù lão hồ ly này phúc hắc đầy bụng ý nghĩ xấu, nhưng là người tâm cao khí ngạo, không lộ ra ngoài nhược điểm, sao có thể ở trước mặt người khác liếm láp vết thương.
Sợ là chưa từng có nói qua những lời này trước mặt bất kỳ ai, Chu Nguyên cũng không ngoại lệ.
Lâm Chi Nam không nhịn được mà ngửa đầu lên nhìn anh ta.
Cằm người đàn ông hơi căng lên, đang thất thần nhìn ngoài cửa sổ, con ngươi màu nâu nhạt bị hoàn cảnh này nhuộm thành màu đen, giống như màu sắc ở sâu đáy biển.
Kiềm chế mà im ắng.
Có một số người ngay cả khi bi thương cũng rất yên tĩnh, bởi vì thói quen dùng trầm mặc liếm láp tất cả.
Trong lòng Lâm Chi Nam đột nhiên có chút cảm giác khó chịu.
Cô đưa tay kéo tay áo sơ mi của anh ta.
Ôn Thời Khải cụp mắt nhìn cô.
“Bọn họ cũng là lần đầu tiên làm cha mẹ, cũng là lần đầu tiên làm nhân vật như ông bà nội, ông bà ngoại.”
Lâm Chi Nam ngẩng đầu nhìn anh ta nói. “Trẻ con phạm sai lầm thì có người lớn dỗ và uốn nắn, còn bọn họ lại chẳng có ai đến nhắc nhở, tự nhiên sẽ không có ai đi chia sẻ lo nghĩ và đau khổ của bọn họ.”
“Có chuyện làm không tốt nhưng phải rất lâu sau mới có thể hiểu được, anh và bọn họ là thân nhân, trong khoảng thời gian đó, anh vất vả rồi.”
Cô nhóc vừa mới còn khóc lóc đến cuồng loạn, lúc này lại nghĩ hết cách an ủi anh ta, Ôn Thời Khải nhìn, trong khoảng cách hô hấp đan xen, ánh mắt cô giống như được nước rửa qua, giống như một hồ nước trong veo nhìn anh ta.

Bình luận (0)

Để lại bình luận