Chương 1226

Trong mắt Tiểu Phong Tranh rưng rưng nước mắt, bởi vì người thân thiết dỗ dành cô bé, cô bé càng khó chịu hơn, rụt cổ lại vùi đầu trong ngực Lâm Chi Nam.
“Nhưng mà… Nhưng mà…”
Lâm Chi Nam “Tiểu Phong Tranh nói cho mẹ nghe, bản thân con có thích nơ bươm bướm này không?”
“Con thích.”
“Ừ, mẹ biết rồi.”
Lâm Chi Nam ôm cô bé, nhỏ giọng dỗ dành cô bé.
“Trên thế giới này, mỗi một con búp bê, mỗi một bộ quần áo đều có người thích, có người không thích, giống như chị gái thích con gấu bông kia, Tiểu Phong Tranh lại thích con chó nhỏ kia.”
“Cho nên khi con lựa chọn một món đồ chơi mà mình thích, có thể sẽ nhận được sự ca ngợi từ người cùng thích nó, nhưng đồng thời sẽ có người không thích nó, sẽ đưa ra phủ định với nó.”
“Chuyện này rất bình thường, con hiểu không?”
Dường như Tiểu Phong Tranh nghe hiểu, ở trong ngực Lâm Chi Nam ngửa đầu lên nhìn cô.
Lâm Chi Nam nhỏ giọng thì thầm “Nếu như về sau có người khen con, con hãy nói cảm ơn, trái lại có người nói đồ của con không đẹp, con nói không sao, Tiểu Phong Tranh thích là được.”
“Bản thân mình thích mới là điều quan trọng nhất, khi chúng ta chọn một món đồ nào đó, chẳng phải chỉ cần mình thấy đẹp là được rồi à?”
Hai mắt Tiểu Phong Tranh rưng rưng “Dạ.”
Lâm Chi Nam “Vậy sau này nếu có người nói nơ con bướm của con không đẹp, con sẽ nói như thế nào?”
Giọng nói Tiểu Phong Tranh non nớt “Con… Con thích.”
“Biểu đạt ưa thích, chúng ta có thể lớn tiếng một chút.”
“Dù sao con cũng thích.”
Tiểu Phong Tranh nhảy lên một cái trên mặt đất “Bởi vì con thích nên mới bảo mẹ mua cho con.”
“Đúng rồi, sau này chúng ta chỉ cần chú ý đến bản thân có thích hay không là được.”
Lâm Chi Nam tựa vào trán cô bé, thân mật cọ xát.
Có trong nháy mắt, cô nhìn Tiểu Phong Tranh giống như thấy được tuổi thơ của chính mình.
Quanh cô đều là phủ định và xem thường, cô từ trong những thành kiến đó dần phủ định Lâm Dao và bản thân mình.
Không ai đến nói cho cô biết, tồn tại tức hợp lý.
Con người ta không nên bởi vì tự cho rằng cao hơn người khác một bậc mà có quyển chỉ trỏ.
Thế giới này đâu nhiều chúa cứu rỗi như vậy, ít nhất vào lúc 5 – 6 tuổi cô không gặp được.
Nước chữa lành này, sau khi thành niên cô có thể tự đổ vào được, không phải chờ đợi người khác kéo mình một tay.
Lâm Chi Nam ôm lấy con gái mình, giống như ôm lấy bản thân lẻ loi độc hành của chính mình trong quá khứ.
Tiểu Chi Nam đừng sợ, bóng mờ cũng là một phần của ánh sáng.

Bình luận

Để lại bình luận