Chương 144

Năm Lâm Oanh học lớn học năm hai, cuối cùng Tần Bác bước lên con đường đi học ở nước ngoài.
Anh thật sự ưu tú như Lâm Oanh tưởng tượng, sau khi vấn đề tiền bạc được giải quyết, cánh cửa còn lại dường như không tồn tại với anh.
Ngày hôm đó Lâm Oanh đặc biệt đến sân bay để tiễn, cũng nhìn thấy hai người chỉ có thể có duyên gặp một lần đó là ba mẹ Tư Bác.
“Lâm Oanh!”
Có lẽ Tư Bác không ngờ rằng Lâm Oanh sẽ đến, hơi ngạc nhiên lẫn mừng rỡ để hành lý cạnh ba mẹ sau đó chạy thật nhanh đến bên nàng.
Hai người đàn ông mỉm cười rồi bắt tay với nhau, Tần Diễn chưa kịp chào hỏi thì Lâm Oanh đã lập tức thân hiện trò chuyện.
“Lâu rồi không gặp cậu nha Tư Bác!”
Lâm Oanh cũng rất vui vẻ, trong đôi mắt toàn là vẻ vui mừng phấn khởi: “Tôi nghe nói cậu đạt gần max điểm IELTS, cậu quá trâu bò rồi đó!”
Đã hơn nửa năm bọn họ không gặp nhau, nhưng lần gặp mặt lại này lập tức tìm lại được cảm giác quen thuộc trước kia.
“Cũng bình thường thôi, tôi không có sở trường gì, chỉ còn mỗi học tập.” Thiếu niên đút hai tay vào túi quần jeans, kéo nhẹ nàng sang bên cạnh hai bước, nhỏ giọng hỏi: “Hai người làm hòa rồi hả?”
Từ sau khi dọn ra khỏi nơi ở của Lâm Oanh, Tư Bác không muốn bị ảnh hưởng thế là vẫn một mực không đi hỏi thăm chuyện về Lâm Oanh nữa.
Nghe anh hỏi vậy, tai Lâm Oanh hơi nóng lên, nàng gật nhẹ một cái, cũng bắt chước theo dáng vẻ của thanh niên nhẹ giọng đáp lại: “Ừm, ông bà cũng đều tha thứ cho hắn rồi, còn Tư Bác thì sao?”
“Tôi á?” Tư Bác nhíu máy, làm bộ suy nghĩ khổ não: “Chắc là tôi vẫn còn chút ý kiến đó, nhưng không quan trọng đâu.”
Anh cố ý kéo cô nàng sang một bên trước mặt Tần Diễn, tiếp tục thì thầm mấy lời râu ria vô thưởng vô phạt không thân thiết với nàng, thậm chí còn vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của Lâm Oanh.
“Không cho phép cậu sợ hãi, cũng đừng đối xử quá tốt với anh ta, đàn ông mà không thể nuông chiều được, có hiểu chưa?”
Chẳng biết anh học được câu này ở đâu, thậm chí còn nghiễm nhiên quên đi giới tính của bản thân, Lâm Oanh biết rõ là anh nói đùa, bèn thuận theo vui vẻ phát ra tiếng cười khanh khách: “Sao bây giờ cậu nói càng ngày càng nhiều mấy câu đùa dí dỏm vậy!”
“Tôi chỉ muốn nói —”
Anh ngừng lại đồng thời hít một hơi thật sâu, sau đó lại nở nụ cười với Lâm Oanh:
“Nếu anh ta lại bắt nạt cậu, đừng ngại đến tìm tôi chỉ bởi vì chúng ta đã cách xa nhau, cậu luôn luôn, luôn luôn có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, bởi vì……”
“Tôi mãi mãi là nhà mẹ đẻ của cậu.”
Sau khi cậu thiếu niên nghiêm túc nói ra câu đó, ba mẹ của anh đã kéo hành lý đứng phía sau anh, khẽ nhắc anh đã đến thời gian check-in.
Tư Bác không nán lại nữa, mà quay đầu lại vẫy vẫy tay với Lâm Oanh, sau đó cầm vé máy bay sảng khoái đi đến cổng an ninh.
Tần Diễn gần như không đợi nỗi một khắc, đi thẳng tới kéo tay Lâm Oanh, ngón tay hắn xuyên qua từng kẽ giữa của bàn tay cô, siết chặt lấy.
“Ban nãy cậu ta nói gì với em mà em lại cười vui vẻ như vậy hả?”
Lâm Oanh quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với hắn: “Xin mời ngài Tần thu bớt lại chút ghen tuông đi, chúng ta phải về nhà rồi.”
Tần Diễn bị hai chữ “về nhà” vỗ về lúc này khuôn mặt mới mây mở sương tan, nắm lấy tay vị hôn thê nhỏ của mình đi ra ngoài sân bay.
“Em nói anh nè quý ngài Tần à, anh đừng có mà nổi lên suy nghĩ bắt nạt em.”
Cô nàng vừa đi vừa cười, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
“Bây giờ em đã có một người nhà mẹ đẻ đặc biệt mạnh mẽ có năng lực rồi.”
Nhưng Tần Diễn lại oan ức nói: “Cái con bé không có lương tâm này, em tự vấn trái tim mình coi xem một năm qua là ai bắt nạt ai hả?”
Hiện tại nàng vẫn dạy ở chỗ anh Hoàng, mỗi tuần hắn đều phải mệt muốn chết chạy qua chạy lại hai nơi Mịch Thành và Thanh Thành, thế nhưng có thể nhìn thấy Lâm Oanh không lại là một con số ngẫu nhiên, hoàn toàn dựa vào số tiết của Lâm Oanh nhiều hay ít, có học sinh học 1vs1 nào xin nghỉ hay không.
Quãng thời gian trước đó Tần Diễn không chịu nỗi, thật sự quá nhớ nàng thế là lại dùng thân phận học sinh trở lại lớp học nhỏ của cô Lâm, hai người từng “cọ ra lửa” trong lớp học một lần, sau đó bởi vì thiếu chút nữa bị học sinh trông thấy mà Lâm Oanh đã yêu cầu hắn không được đến nữa.
Bây giờ Tần Diễn cảm giác như mình là một oán phu, mỗi ngày đều đắm chìm trong nỗi xót thương vì không gặp được bạn gái.
“Hai tuần trước, anh xuống máy bay lúc một giờ sáng thứ bảy, đến chỗ em ở lúc đó em còn đang ngủ thế là anh ôm em cùng nhau ngủ, sau khi tỉnh lại em đã đi học rồi, để lại căn phòng chăn đơn gối chiếc, và hai cái bánh bao cùng với một ly sữa đậu nành ở trên bàn để anh tự hâm lên rồi ăn.”
“Tuần trước, anh đến Thanh Thành lúc tám giờ tối thứ sáu, em ở trung tâm đến tận mười giờ tối. Anh đặt nhà hàng xong xuôi chỉ đợi em cùng ăn thôi, em lại bảo là em đã ăn ở trung tâm rồi mà quên nói.”
“Sau đó anh nghe nói cô Tiểu Lâm xin nghỉ phép thứ bảy tuần này, anh cứ ngỡ đó dùng để ở cùng anh nên cảm động muốn rớt nước mắt ở trên máy bay, kết quả nào ngờ rằng chẳng qua là dùng để đi tiễn bạn thân cùng tường — Chắc là bắt nạt anh bởi vì anh không có người nhà mẹ đẻ ư.”
Quý ngài Tần một bụng đầy hờn dỗi thuộc mấy chuyện này như lòng bàn tay, vả lại trong tình huống kiểu này còn ấp ủ ra một kiểu hài đen độc nhất vô nhị của Tần Diễn, lần nào cũng chọc Lâm Oanh cười ngặt nghẽo.
Nàng vừa thấy buồn cười lại vừa sinh ra một chút áy náy, đi đến bãi đỗ xe nhịn không được nữa ôm lấy ngài Tần chịu rất nhiều uất ức từ đằng sau.
“Ngài Tần à, anh phải chịu tủi thân rồi, nhưng mà bây giờ em có một tin tức tốt, anh có muốn nghe không?”
“Muốn, rất rất muốn.” Tần Diễn cũng xoay lại ôm lấy nàng: “Cuối cùng cô Tiểu Lâm của chúng ta cũng cho anh một tin tốt rồi, liệu có phải là chuẩn bị gả cho anh rồi không hửm?”
Lâm Oanh cười khúc khích hai tiếng: “Chuyện đó còn sớm, trước hết đợi chút đã, tin tốt mà em muốn nói đó chính là —”
Lần này Tần Diễn không nói nữa, đợi tin tốt từ nàng, hắn cụp mắt xuống nghiêm túc mà thâm tình nhìn ngắm thiếu nữ trong l*иg ngực.
“Em chuyển hết học sinh chủ nhật đi rồi, dồn hết vào hai ngày thứ sáu và thứ bảy, để những chủ nhật sau này có thể một lòng một dạ ở cùng với ngài Tần.”
Tần Diễn nghe xong, khuôn mặt không hề nhúc nhích, trái lại bàn tay đang ôm eo Lâm Oanh lại siết chặt hơn.
“Cái này còn tạm được.”
Khó khăn lắm mới dỗ dành được bạn trai, hai người chuẩn bị dành phần ngày còn lại sau cuộc tiễn biệt, để cẩn thận phát huy tình cảm nồng nàn. Lâm Oanh ngồi vào ghế phụ, ở trên đường đi nàng nhìn lướt qua điện thoại thì thấy ngay Triệu Sương người đã trở thành gia súc của công ty* đăng lên vòng bạn bè, cả câu toàn là dấu chấm than đầy phấn khích:
(*): Do phụ thuộc kinh tế vào công ty, nói thẳng ra là công ty “nuôi” nên 社畜 hay Shachiku, tức là xã súc = gia súc của công ty.
Tôi! Thăng! Chức! Rồi! Các bạn ơi! Lần đầu tiên trong đời tôi được thăng chức! Từ giờ trở đi tôi là tổ trưởng nhóm nhỏ rồi! Đệt! Tôi trâu bò quá rồi!
Xem ra cô làm việc không tệ ở công ty con Tần Diễn, Lâm Oanh nhấn like một cái, sau đó mở Weibo lên xem gần đây có chuyện gì mới mẻ không.
Hot search gần nhất toàn là tin tức nhàm chán về một số ngôi sao quen nhau sau đó chia tay rồi lại quay về bên nhau, ngón tay Lâm Oanh lướt nhanh trên bảng hot search, chợt ánh mắt nàng bị thu hút bởi một dòng chữ.
Hứa Oanh, thiên kim tiểu thư Hứa thị thành lập thương hiệu đầu tiên của bản thân.
Nàng bấm vào ngay giây tiếp theo, trông thấy lời mở đầu được tóm tắt đơn giản rõ ràng mà khái quát:
Từ một người nội trợ đến người phụ nữ không lệ thuộc, Hứa Oanh thẳng thắn về chuyện mình từng bị tổn thương bởi một người đàn ông cặn bã, sau đó ý thức được tình yêu và hôn nhân không thể là toàn bộ đời người.
Sau trang đầu tiên chính là bài weibo cá nhân của Hứa Oanh, trong đó sử dụng số lượng lớn bài viết để miêu tả xem bản thân đã lãng phí nửa đời trước như thế nào, đã trưởng thành từ trong đau khổ như thế nào để ép bản thân lột xác, và đến bây giờ sáng lập lên Ayin – thương hiệu đầu tiên của bản thân.
Cả bài viết cô không nói đến hai chữ “Tần Diễn”, chỉ để lại một câu cuối cùng nói với hắn:
Mắt bị mù mới yêu anh.
Ngay lập tức bài viết vừa ngầu vừa xuất sắc đó đã giành được rất nhiều hảo cảm từ phái nữa, cũng là phát lớn bác vang đội đầu tiên cho việc thành lập thương hiệu của cô, Lâm Oanh xem xong cũng nhịn không được sinh ra mấy phần kính nể với cô.
Sau khi nàng nhấn like Weibo Hứa Oanh, nàng cất điện thoại lại quay đầu nhìn ra bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ, đột nhiên có cảm giác rộng mở sáng sủa mà trước đây chưa từng có.
Tất cả mọi người đều có cho mình một cái kết rất tốt, cái kết này không phải là dấu chấm hết cho một đời người mà là mở ra chữ đầu tiên cho quãng đường tiếp theo, sự nối liền đó khiến người ta không khỏi sinh lòng chờ mong muốn xem ánh sáng rực rỡ cỡ nào trong tương lai của nhau.
“Quý cô Lâm, nhìn ra ngoài cửa sổ cười ngây ngô gì đó?”
Đến đèn đỏ ngã tử đường, Tần Diễn ngồi bên cạnh phát hiện ra đang nhếch miệng lên nhìn bên ngoài cửa sổ, thế là cũng nhìn ra bên ngoài theo tầm mắt của nàng.
Lúc trước Thanh Thành liên tục mưa, chỉ có hôm nay trời trong xanh, hơn nữa là một ngày quang đãng hiếm thấy, bầu trời xanh biếc không một áng mây như được rửa qua.
Lâm Oanh quay đầu lại, mỉm cười đón nhận nét dịu dàng nơi đáy mắt người đàn ông, hôn nhẹ lên môi của hắn một cái.
“Em đang nghĩ, em thật sự rất yêu anh, ngài Tần.”

Bình luận

Để lại bình luận