Chương 145

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 145

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lúc Lâm Oanh thực tập vào năm ba lớn học, hai người chính thức đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, đến năm tư lớn học sau khi chụp ảnh tốt nghiệp xong thì quay đầu lại đi chụp ảnh cưới, làm đám cưới, cũng trong cùng tháng chín đó vì bà dì kề cà chưa tới nên nàng đi mua que thử thai.
Kết quả làm Tần Diễn thấy rất phấn khởi, hắn vui vẻ ôm chặt Lâm Oanh cả một đêm, nhưng lại cố nhịn không đυ.ng đến một đầu ngón tay nàng chỉ liên tục quyến luyến mà dịu dàng hôn lên cổ lên tai nàng, cuối cùng trêu chọc Lâm Oanh đến mức không chịu nỗi rồi lại hết sức nhẹ nhàng nói: “Đi ngủ sớm một chút, mai đưa em đến bệnh viện xác nhận.”
Đây là đêm đầu tiên trong đời Lâm Oanh bị chọc cho dục hỏa đốt người mà không được thỏa mãn.
Ngày hôm sau nàng tỉnh lại ở trên giường, phát hiện ra Tần Diễn đã dậy rồi, hắn đặt đồ ăn sáng để ở l*иg giữ âm đợi nàng dậy ăn.
Vào đêm trước ngày nghỉ thường hắn sẽ “muốn” khá hung ác, Lâm Oanh cũng quen với dáng vẻ ngoan ngoãn như thế này của Tần Diễn, nàng ăn xong bữa sáng thì theo hắn đi đến bệnh viện, kết quả nhận được đúng là mang thai, chỉ là cơ thể Lâm Oanh hơi yếu ớt, sau này có thể sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phát triển của thai nhi.
Thật ra đó cũng không phải việc gì lớn lao, chỉ cần hơi chú ý đến dinh dưỡng và tránh để bản thân bị mệt là được, nhưng Tần Diễn lại cực kỳ căng thẳng, hắn lập tức liên hệ cho trung tâm ở cữ sau sinh* tốt nhất Mịch Thành và đưa người đến đó.
(*): Trung tâm ở cữ – 月子中心 là nơi cung cấp dịch vụ phục hồi sau sinh chuyên nghiệp (ở cữ) cho các bà mẹ mới sinh con. Sẽ có chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp chịu trách nhiệm cung cấp các bữa ăn dành cho phụ nữ để giúp họ hồi phục cơ thể càng sớm càng tốt và cung cấp kiến
thức cho cho ăn và một y tá chuyên nghiệp khác chăm sóc em bé. Phụ nữ sau khi sinh con sẽ đến trung tâm ở cữ thay vì ở nhà.
Dạo gần đây Lâm Oanh thật sự rất bận rộn, từ năm ba lớn học nàng đã vạch ra kế hoạch chuẩn bị cho một trung tâm giáo dục của riêng mình, sau khi tốt nghiệp năm cuối lớn học vừa qua nàng đúng lúc tìm được mặt tiền thích hợp ở Mịch Thành.
Những việc này nàng không hề để dính dáng đến Tần Diễn, lý do rất đơn giản thôi, đây là sự nghiệp thuộc về cá nhân nàng, nếu nàng nhận sự giúp đỡ từ Tần Diễn mọi chuyện đương nhiên sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cái trung tâm nhỏ này hình như sẽ không chỉ thuộc về một mình nàng nữa.
Chuyện này cũng có thể hiểu là tác hại khi kẻ thứ ba soán ngôi chính thất, nàng đối với quan hệ trong hôn nhân, thủy chung thì có nhưng vẫn thiếu cảm giác an toàn.
Bây giờ vẫn chưa tìm được vị trí cho trung tâm mà nàng lại mang thai rồi, cái thứ tự lộn xộn này khiến cho Lâm Oanh có hơi lo lắng, nàng ngồi trên chiếc giường lớn ở trung tâm ở cữ sau sinh, theo bản năng nắm lấy bàn tay Tần Diễn.
“Tần Diễn, em nghĩ thời điểm em mang thai hình như không tốt cho lắm.”
Tần Diễn ngồi ở mép giường, vững vàng nắm tay nàng, dịu dàng vỗ về: “Sao lại không tốt? Anh lại cảm thấy cực kỳ tốt đó chứ.”
Lâm Oanh ngạc nhiên một chút: “Sao lại cực kỳ tốt hả?”
“Xét theo góc độ kinh doanh, bây giờ em vẫn chưa tìm ra vị trí thích hợp, điều đó lớn biểu cho việc em không cần phải có vốn đầu tư. Còn nếu như đợi em quyết định chỗ, ký hợp đồng và mua sắm xong vật tư nhưng em lại chẳng có tinh lực để chú ý đến thì có thể phải đối mặt với thua lỗ trong hơn nửa năm.”
Tay già đời Tần Diễn với hai câu đơn giản đã dỗ dành tay mơ Lâm Oanh đến mức xoay mòng mòng, khiến tâm trạng nàng từ tệ chuyển sang tốt, cảm thấy thời điểm đứa bé này đến không thể nào thích hợp hơn.
Dỗ dành vợ xong, Tần Diễn lại bắt đầu vội vã chạy đến trung tâm ở cữ thường xuyên
Lúc trước hai điểm nhà và công ty tạo thành một đường thẳng, thỉnh thoảng thì đi công tác. Bây giờ giữa hai điểm đó tăng thêm một điểm, chạy qua chạy lại càng thêm vui vẻ hơn.
Nhưng không ngờ rằng, tin Lâm Oanh mang thai còn kinh động đến một người.
Ngày hôm đó, trên đường tan làm Tần Diễn nhận được điện thoại từ ông ba ở bên kia lớn dương.
“Con bé có thai rồi?”
Từ sau khi Tần Diễn ly hôn, hai người cũng không liên lạc với nhau, Tần Diễn có gọi qua thì đều do quản gia bắt máy, có chuyện gì cũng do người trung gian thay mặt thuật lại, đây là cuộc gọi đầu tiên trong mấy năm qua.
Tần Diễn cũng sửng sốt một chút, đến tận khi xe phía sau bấm kèn giục đi mới đuổi kịp dòng xe cộ.
“Đúng vậy, đã được sáu tuần rồi.”
Ba Tần ở bên kia im lặng một lúc: “Mày không phải là không thích con nít à?”
Tần Diễn biết rõ ở đây ông đang nói đến chuyện hôn nhân, cũng không định trốn tránh: “Ba, con biết rõ ba cảm thấy con là một thằng khốn nạn, mà con là thứ không ra gì thật, nhưng con rất chờ mong đứa nhỏ của con và Lâm Oanh ra đời.”
“Mày đúng là thằng khốn, cũng đúng là cái thứ không ra gì.”
Ở đầu bên kia ông im lặng trong chốc lát:
“Thân thể con bé có sao không? Tuổi còn nhỏ như vậy đã mang thai, mày đúng thật là một thằng khốn.”
Cả đời này ba Tần chưa từng nói tục câu nào trước mặt con cái, từ sau khi ầm ĩ với Tần Diễn thì ông nói tất cả những câu đó.
Cái này cứ như muốn nói là hắn có đam mê yêu thích trẻ con. Tần Diễn hơi nghẹn họng: “Năm nay Lâm Oanh đã 23 tuổi rồi, không nhỏ như ba nghĩ đâu.”
Ba Tần hừ lạnh: “Gần đây hai đứa còn ở Mịch Thành không?”
“Vẫn còn.” Tần Diễn nghe ra ý định của ba mình: “Nhà cũ vẫn luôn mời người về chăm sóc suốt, ba có thể bất cứ lúc nào ba muốn.”
“Vài ngày nữa tao sẽ về,…” Ông vẫn bướng bỉnh nói: “Về xem con bé đó một chút.”
Trước đây ba Tần là người sấm rền gió cuốn trên thường trường, hành động lần này rất nhanh, sau khi gọi điện cho Tần Diễn xong, chưa tới hai ngày đã mang theo quản gia về nước.
Tần Diễn đích thân đi đón người, định sắp xếp cho ba nghỉ ngơi hai ngày ở nhà cũ, và hắn cũng đã nói với Lâm Oanh xong, nào ngờ trên đường đi ba Tần bảo hắn lái thẳng tới trung tâm ở cữ.
Đầu bên kia, Lâm Oanh đang đọc một vài cuốn sách liên quan đến nuôi dạy trẻ tại trung tâm ở cữ, chợt nàng trông thấy cạnh giường xuất hiện một cái đầu nhỏ buộc bím tóc sừng dê.
“Cô ơi cô ơi, cô đang xem gì vậy?”
Trong trung tâm ở cữ có rất nhiều nhiều đang chuẩn bị đón đứa thứ hai, vào cuối tuần như này thường sẽ đưa đứa đầu của nhà đến sum vầy, không biết cô bé có đôi mắt to tròn này là con nhà ai, thoạt nhìn có vẻ là một bé gái hoạt bát và thông minh.
Lúc trước Lâm Oanh đã từng tiếp xúc qua giáo dục mầm non ở trung tâm giáo dục rồi, vì khuôn mặt nàng trông như kiểu người cực kì thân thiện, lúc cười lên mặt mày cong cong, nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, mặc dù số học sinh không nhiều nhưng căn bản những học sinh nàng từng dạy đều rất thích nàng.”
“Cô đang đọc sách đó bé cưng.”
Lâm Oanh dịu dàng chia sẻ cuốn sách trên tay cho bé gái xem, vì trong đó có một vài bức tranh minh họa đầy màu sắc, nên dù cô bé không hiểu chữ thì cũng có một chút hứng thú, bi bô chỉ vào số chữ mình biết không nhiều lắm khoe với Lâm Oanh: “Cô ơi con biết chữ này, cái chữ này đọc là “một”!”
“Đúng rồi, chữ này đọc là “một”, bé cưng giỏi quá.”
Cô bé vẫn luôn muốn bổ nhào lên giường, thế là Lâm Oanh dứt khoát bế bé gái vào trong lòng, nghe cô bé đọc ngắc ngứ từng chữ một:
“Cái, tử, mình, phương…..”
Cô bé có lẽ mới hơn bốn tuổi một chút, Lâm Oanh hơi ngạc nhiên nhìn bé gái: “Bé cưng con biết được nhiều chữ thật đó, sao con lại giỏi vậy chứ?”
“Vì mẹ con đã dạy con đó!” Nhận được lời khen, cô bé nhỏ lập tức vui vẻ ra mặt, hai bím tóc sừng dê tỉ mỉ trên đầu lắc lắc: “Cô ơi cô xinh đẹp quá, người cũng thơm thật là thơm, con có thể ôm cô một cái không?”
“Tất nhiên là được rồi!”
Trong phòng, Lâm Oanh và bé gái đang ôm nhau, Tần Diễn phải đỗ xe nên đến trễ một bước, thấy ba đang đứng ở cửa hắn định hỏi sao ông lại không đi vào, thì đã thấy ba Tần xoay người lại: “Để mai rồi quay lại.”
Tần Diễn: ?
Bầu không khí bên trong quá mức ấm áp quá mức đáng yêu, sao lại có thể không biết xấu hổ mà đi vào phá vỡ nó.
Qua hai ngày sau, cuối cùng ba Tần mới chính thức lên sàn.
Ngày hôm trước trời vừa trút mưa xuống, thời tiết có hơi trở lạnh, một người đàn ông trung niên khoác một cái áo măng tô màu đen, bước vào một phòng tại trung tâm ở cữ sau sinh như một ông trùm hô mưa gọi gió trên biển.
Mặc dù Lâm Oanh đã chuẩn bị tâm lý ba Tần Diễn sắp đến, nhưng vẫn hơi ngây người rồi mới chào hỏi: “Chào chú ạ, con là Lâm Oanh.”
Từ lâu trước đây nàng đã nghe nói Hứa Oánh rất được hai vị nhà họ Tần yêu mến, cũng biết rõ dưới tiền đó chắc chắn bản thân sẽ không được ưa thích, nên hai ngày nay vẫn luôn rất căng thẳng.
Nhưng ba Tần chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lập tức quay đầu lạnh lùng liếc Tần Diễn: “Khuôn mặt không có lấy một chút huyết sắc, mày chăm sóc phụ nữ có thai kiểu gì vậy?”
Lâm Oanh: “….”
Tần Diễn: “…..”
Sau đó tuy rằng cuộc trò chuyện hơi gượng gạo nhưng cũng xem như là thuận lợi, lúc ra về ông còn đi hỏi thăm trung tâm ở cữ có thể tăng cấp phòng lên không, khi biết được Lâm Oanh đang ở phòng cao nhất rồi mới hơi thất vọng rời đi.
Trước khi đi ông dặn dò Tần Diễn nhất định phải chăm sóc Lâm Oanh thật tốt, không hề đề cập rõ chuyện lúc trước chỉ dùng một câu “Có chuyện gì cứ gọi cho tao bất cứ lúc nào”, tượng trưng cho quan hệ ba con đã tan đi lớp băng.
Cuộc gặp mặt ngắn ngủi đó qua đi, ba Tần lại rời khỏi trong nước một lần nữa, mãi đến đêm trước lúc Lâm Oanh đẻ mới quay về.
Cô gái của Tần Diễn lại sinh được một bé gái nho nhỏ, bé cưng vừa đẻ ra đã rất nhỏ, chỉ nặng hơn 2kg, ông lão thật sự thích đến mức không nỡ buông tay, chỉ khen đáng yêu và nói khuôn mặt y như Lâm Oanh, còn cái mũi và cái miệng lại giống với Tần Diễn, có thể thấy là một mỹ nhân xuất chúng.
Thật ra Tần Diễn hoàn toàn không biết tại sao từ khuôn mặt nhăn nhúm của món đồ chơi nhỏ này mà ba hắn có thể nhìn ra được là giống hay không giống, hắn không kịp để ý đến đứa con gái vừa mới ra đời, tập trung tất cả tinh thần vào chăm sóc Lâm Oanh vừa mới sinh con, đợi khi bé con đầy tháng thì hắn mới nhớ ra là — A, tôi là người có con gái rồi.
Tên của bé gái là do ba Tần đặt, gọi là Tần Tinh Vụ. Nhóc con lớn nhanh như thổi, cứ như trong khoảng cách yêu nhau giữa hắn và Lâm Oanh, nhãi con từ đứa nhóc không nhìn ra được trai gái dần dà trở thành một bé gái nho nhỏ.
Con bé bắt đầu mặc váy, thắt bím, khuôn mặt tinh xảo tựa thiên sứ nhỏ, mỗi ngày đều quấn lấy mẹ đòi kể chuyện trước giờ đi ngủ.
Trung tâm của Lâm Oanh cũng kinh doanh bừng bừng khí thế, ngày nào nàng cũng kéo cơ thể mỏi mệt về đến nhà, kể chuyện cho cô bé xong rồi đi tắm rửa sau đó nằm xuống ngủ luôn, và cũng khiến cho Tần Diễn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Muốn con cái làm quái gì cơ chứ, con cái có ích lợi gì, ngoại trừ vẻ ngoài hơi đáng yêu ra thì không còn gì khác!
Mỗi đêm quý ngài Tần bụng dạ hẹp hòi đều nghĩ như vậy, nhưng qua hôm sau đến giờ đưa cô bé đi nhà học vẫn đưa, đến giờ đón cô bé về nhà vẫn phải đi đón, cứ như cung phụng tổ tiên.
Về sau đợi khi trung tâm Lâm Oanh đi vào quỹ đạo rồi, nàng cũng bắt đầu chuyển từ vừa quản lý vừa giảng dạy sang chỉ quản lý, lúc này mới có chút thời gian để đi đón con cùng với Tần Diễn thì Tần Tinh Vụ đã từ lớp dành cho bé cưng lên lớp lá.
“Tiểu Tinh Vụ nhà chị thật là, đẹp thì đẹp nhất, mà nghịch cũng nghịch nhất.” Lúc cô giáo đưa cô bé ra, nàng thấy nụ cười cô vừa mang vẻ hạnh phúc lại vừa mang vẻ mỏi mệt: “Chỉ là mỗi lần đó mặc cho em tức giận nhiều đến mấy, con bé nũng nịu với em là em đã không thể làm gì được…..”
Lâm Oanh ngượng ngùng nắm tay bé con nhà mình, vừa nói cảm ơn vừa nói xin lỗi với cô giáo, đang đinh cô bé về xe thì thấy một cậu bé khác vươn tay bắt lấy cặp của cô bé.
Tần Tinh không cần quay đầu lại cũng biết la ai, giọng nói giòn giã non nớt nâng cao lên tựa như một sợi kẹo nhỏ bị kéo dài ra: “Diệp Thu Bạch, cậu chọc tớ nữa là mai tớ đánh cậu đó!”
Lâm Oanh: “……”
Sao con bé này lại hung ác ngang ngược vậy?
Cậu bé tên Diệp Thu Bạch thấy sợ ngay lập tức, nhìn Lâm Oanh một cái rồi lại nhìn bé con một cái, đôi môi chuyển động hồi lâu: “Mai là cuối tuần không gặp nhau được, cậu có muốn đánh tớ cũng không được.”
“…..”
“Không gặp được cậu mới tốt đấy!” Khuôn mặt Tần Tinh Vụ hiện lên vẻ tức giận, nắm lấy tay Lâm Oanh đi ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, cậu bé đã đuổi tới, lấy một miếng bánh quy nhỏ trong túi quần ra nhét vào tay cô bé.
“Bái bai!”
Lâm Oanh nhìn gáy cậu bé đang vội vã chạy về lớp, nàng nghĩ lúc này mà yêu sớm thì đúng thật có hơi quá sớm rồi đó.
Dọc đường đi nàng có nói một câu về chuyện bạn nhỏ Tần Tinh Vụ có khả năng sẽ yêu sớm, thì thấy Tần Diễn làm ra vẻ mặt người từng trải, nhân lúc bạn nhỏ Tần Tinh Vụ đang bận bịu ăn bánh quy không rảnh quản hắn ở ghế sau, quen thuộc sấn tới hôn lên miệng vợ một cái thật nhanh.
Trong khoảng thời bị Tần Tinh Vụ chiếm đóng không một góc chết, hắn đã luyện thành kỹ năng tận dụng mọi thứ để thân mật với Lâm Oanh, thỉnh thoảng bị phát hiện ra cô bé sẽ nắm chặt nắm tay nhỏ như cục bông hung hăng đấm vào chân hắn, nói ba hư qua, ba lại muốn cướp mẹ của mình, khiến mọi người muốn đau đầu bao nhiêu là đau đầu bấy nhiêu.
Còn về chuyện Lâm Oanh nói con gái bé nhỏ nhà mình có khả năng sẽ yêu sớm thì ——
Hắn không có ý kiến, thậm chí còn hy vọng nhà họ Diệp tới đề nghị kết thông gia sớm một chút, mang bé thổ phỉ này đi một khoảng thời gian, trả lại cho hắn mảnh đất sạch sẽ, thanh tinh và đẹp đẽ.
Thế nhưng, đó có lẽ là một câu chuyện khác.
Toàn Văn Hoàn.

Bình luận

Để lại bình luận