Chương 267

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 267

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khi cô nhặt nó lên một lần nữa, màn hình đã đen ngòm dùng cách nào cũng không thể bật lên.
“Trần Dục…”
Tạ Thu Thủy muốn gọi Trần Dục ở trên lầu xuống nhưng cô lại phát hiện bản thân không gọi được.
Chỉ một tiếng kêu yếu ớt nghẹn ra khỏi cổ họng.
Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, loạng choạng đi tới đầu cầu thang, nắm lấy tay vịn cầu thang đi lên.
Dép cũng không kịp mang, để chân trần đi trên mặt đất.
Vất vả lắm mới đến trước cửa phòng Trần Dục. Tạ Thu Thủy đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy anh ta đang thao tác trên bàn phím, cô không lo nghĩ được gì, nghẹn giọng nói:
“Trần Dục, điện thoại…Đưa điện thoại cho em…”
Vẻ mặt hoảng sợ không còn chút máu, dáng người lung lay sắp ngã chống lấy cánh cửa.
Trần Dục nhanh chóng tiến lên đỡ cô:
“Có chuyện gì thế? Sao sắc mặt em xấu thế?”
Tạ Thu Thủy vội vàng lục túi anh ta: “Điện thoại…”
“Đằng này, anh lấy cho em, đừng lo lắng.”
Tạ Thu Thủy không đợi được anh ta lấy giúp nên vội vàng chạy tới bàn, cầm lấy điện thoại rồi bắt đầu nhập số.
Cô đã khắc ghi vào tâm trí, ngay cả khi không có ghi chú cô vẫn có thể nhập chuỗi số một cách trôi chảy.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy…”
Tạ Thu Thủy hết cúp rồi lại gọi.
Nhìn cô gọi đi hết lần này đến lần khác, Trần Dục không nhịn được nắm lấy tay cô.
“Em gọi cho ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Trình hiểu Lễ…” Giọng nói Tạ Thu Thủy run rẩy:
“Tin tức nói chuyến bay kia xảy ra tai nạn… Điện thoại anh ấy, không gọi được…”
Là số của anh ta.
Tạ Thu Thủy ngoài mặt bình tĩnh nhưng lúc này cô không nhịn được nữa.
Trần Dục lặng lẽ nói: “Em bình tĩnh chút, anh đi hỏi bên kia đã xảy ra chuyện gì, em… sao lại không mang dép? Lại đây.”
Anh kéo Tạ Thu Thủy đến bên giường để cô ngồi xuống còn bản thân thì cầm điện thoại gọi người.
Hôm qua anh ta cũng nhìn thấy tấm vé kia.
Tạ Thu Thủy đợi anh ta gọi mấy cuộc điện thoại, đến khi thấy anh ta mang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn mình, gương mặt Tạ Thu Thủy tối sầm.
Cô ôm một tia hy vọng:
“Máy bay có dù để nhảy đúng không? Trước khi xảy ra tai nạn sẽ… cho người nhảy dù xuống… đúng không?”
Trần Dục do dự muốn nói lại thôi, nhìn cô đang tìm kiếm một tia hy vọng cho người khác.
Cô giống hệt anh ta trước đây.
Hốt hoảng, khó tin, không dám buồn rầu.
Tạ Thu Thủy xông tới trước mặt anh ta, cằm đều đang run rẩy. Mắt thấy giây tiếp theo sắp nổ tung lại nhẫn nhịn cố nén giọng nói:
“Anh nói cái gì, nói đi!”
Trần Dục nắm lấy hai tay cô: “Xác suất sống sót sau một vụ tai nạn như vậy… gần như bằng không, thi thể cũng rất khó tìm…”
Nước mắt Tạ Thu Thủy lập tức trào ra, hoàn toàn không thể đứng vững.
“Anh ấy làm vậy là để em yên tâm… nhất định vì em nên mới đi…”
Trần Dục ngồi xổm ở trước mặt cô nắm tay cô:
“Tiểu Thủy, không liên quan gì đến em, anh ta chuyển công tác…”
Tạ Thu Thủy khóc: “Sao mà không có liên quan, sao không liên quan chứ? Anh ấy đi làm bao cát, bù đắp lỗi lầm cho bọn em mà bị thương… Anh ấy… Anh ấy nhìn em… hẹn hò… hẹn hò với anh, anh ấy uống rượu… một mình… uống đến mức xuất huyết dạ dày… Còn chưa khỏi hẳn lại uống tiếp… Em lại nói, dù anh ấy có chết cũng… không liên quan đến em… Nên anh ấy mới… mới từ bỏ… Em… em…”

Bình luận

Để lại bình luận