Chương 274

Tạ Thu Thủy tránh về phía trước, có khuynh hướng chạy trốn.
Có lẽ đã bị sưng lên.
Trình Hiểu Lễ ôm eo cô nhấc sang bên cạnh, dịch đến tủ đầu giường, sau đó đi vào giữa hai chân cô, nâng một chân cô lên, đặt lên tủ đầu giường, độ cao kia không khác giường là bao, Tạ Thu Thủy có thể tiếp tục chống đỡ ở độ cao đó, mở miệng huyệt của mình ra lớn hơn.
Nhưng như vậy đã làm cho miệng huyệt của mình nghiêng sang một bên, lúc Trình Hiểu Lễ đi vào, đầu rùa luôn theo vách thịt một bên ma sát đi vào, áp lực tập trung, khiến cho hai chân Tạ Thu Thủy run rẩy lên từng đợt.
Cô không muốn tách ra như vậy, nhưng Trình Hiểu Lễ một tay chống phía dưới nâng đùi cô lên, cô không có cách nào khép lại được, vì thế cho nên cô rảnh tay, run rẩy lấy qυầи ɭóŧ trong miệng ra.
Nhưng lúc vừa lấy ra, người phía sau bỗng nhiên dùng sức đẩy về phía trước, dươиɠ ѵậŧ thoáng cái lập tức chui vào hơn một nửa.
Tạ Thu Thủy vừa mới lấy qυầи ɭóŧ ra còn chưa kịp ngậm miệng lại, giọng nói bỗng nhiên bật ra ngoài.
“A~~~”
Bởi vì quá mức đột ngột, chân cô đặt trên tủ đầu giường kéo ra phía sau, máy tạo độ ẩm và sổ sách đặt trên đó bị cô đá xuống đất, phát ra vài tiếng đập lộp bộp.
Cơ thể Tạ Thu Thủy bị nhét đầy, cũng không tỏ ra quá kinh sợ nữa, những cảm xúc còn lại tất cả đều bị cảm giác va chạm giữa hai chân trong quá khứ bao trùm lấy.
Trình Hiểu Lễ phía sau không quan tâm, tiếp tục chậm rãi cắm vào rút ra, còn trấn an cô: “Không sao, lát nữa anh sẽ sắp xếp lại.”
Tạ Thu Thủy không ngừng run rẩy: “Em muốn… ưm, a… Bỏ nó xuống…Chân… Ừm…”
Bị tê dại.
Ngay lúc Trình Hiểu Lễ muốn buông tay, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa lanh lảnh.
Hai người đều chấn động.
“Không sao chứ? Cái gì bị đập vỡ thế?”
Giọng nói của mẹ Trình.
Tạ Thu Thủy vội vàng ngậm miệng lại, dè dặt thở dốc.
Đã nghe trộm rồi còn tới hỏi thăm sao?
Trình Hiểu Lễ cũng rất nghi ngờ.
Anh ta hắng giọng nói: “Không có gì đâu mẹ, con vô tình làm rơi cuốn sách xuống đất.”
Mẹ Trình còn không yên tâm: “Tiểu Thủy, nó không bắt nạt con chứ?”
Tạ Thu Thủy khẩn trương đến nổi huyệt nhỏ co rút lại, kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ Trình Hiểu Lễ.
Trình Hiểu Lễ giữ chặt eo cô, kêu lên vài tiếng đau đớn.
“Tiểu Thủy?”
Động tĩnh của hai người không nhỏ, Tạ Thu Thủy đột nhiên lên tiếng, vẫn làm cho mẹ Trình có chút lo lắng, người con dâu này thoạt nhìn rất khôn khéo hiểu chuyện, còn an tĩnh nữa, sợ là sẽ bị Trình Hiểu Lễ bắt nạt.
Cho nên nhất định Tạ Thu Thủy phải tự trả lời.
Tạ Thu Thủy cố gắng đè nén cảm xúc của mình, trả lời: “Không sao đâu ạ… Cuốn sách… Rơi xuống… Rơi xuống đất…”

Bình luận

Để lại bình luận