Chương 276

Giọng nói của Tạ Thu Thủy không thể thoát ra ngoài thêm một lần nữa.
Phía dưới rất lớn rất cứng, ma sát đến nhột sâu nhất của cô, lấp đầy cô, lúc rút ra còn mang theo không ít chất lỏng, rơi xuống bồn rửa tay, sau đó lại chảy xuống theo đường thoát nước.
Đại khái đợi đến khi Tạ Thu Thủy hơi thích ứng với động tác này, Trình Hiểu Lễ mới buông tha đôi môi của cô.
“Ha… Ưm A ưm ưʍ…”
Thật may, thật may đây là trong phòng tắm, cô lớn tiếng cũng sẽ không bị truyền ra ngoài.
Trình Hiểu Lễ đột nhiên vươn bàn tay ra chen đến giữa hai người, đè lên âʍ ѵậŧ của cô, dùng sức cắm vào rút ra thật mạnh mấy cái.
Hô hấp của Tạ Thu Thủy chậm lại, lúc Trình Hiểu Lễ rút ra, huyệt nhỏ văng ra nước ào ào. Trình Hiểu Lễ thấy vậy ánh mắt đỏ lên.
Thật giống như đã rất lâu rồi không được nhìn thấy cô như thế này.
Tạ Thu Thủy bị nhìn rất ngượng ngùng, muốn ôm lấy anh ta, chỉ cần thân thể áp sát thì anh ta sẽ không nhìn thấy.
Trình Hiểu Lễ sờ sờ lỗ tai cô: “Dựa theo tốc độ này, có lẽ em còn phải làm đến ba lần nữa…”
Anh ta còn rất cứng rắn, lúc Tạ Thu Thủy lêи đỉиɦ, cũng không cảm nhận được anh có xu hướng muốn xuất tinh.
Tạ Thu Thủy mềm nhũn nằm sấp xuống: “Ừm…”
Hiện tại cô thật sự vừa ngoan ngoãn vừa phối hợp.
Trình Hiểu Lễ nâng mặt cô lên, lại tiếp tục hôn sâu, vừa hôn vừa cắm cây gậy thịt vào sâu trong cơ thể cô.
Vốn định thay đổi tư thế, nhưng đột nhiên rất muốn cứ hôn cô như thế đến lúc lêи đỉиɦ, cảm nhận đầu lưỡi cô run rẩy, cảm nhận được lúc cô thoải mái đến tận xương tủy, cơ bắp toàn thân thư giãn như thế nào.
Cơ thể Tạ Thu Thủy vừa yêu kiều vừa mềm mại, mềm nhũn như kẹo dẻo mặc kệ người ta gây khó dễ, khi động tác kịch liệt, cô sẽ dùng chân kẹp chặt lại một cái.
Lo ngại phòng bên cạnh có người, Trình Hiểu Lễ cũng không làm thỏa thích được, sau khi bắn ra một lần lập tức ôm cô trở về giường.
Cho nên ngày hôm sau tinh thần anh ta vẫn phấn chấn, còn Tạ Thu Thủy thì vô cùng mệt mỏi, ấm ức đến mức nằm ở trên giường không muốn đứng lên.
Nhưng Trình Hiểu Lễ hơi xoay người một chút, chăn của cô đã bị kéo sang, ngày hôm qua cô lười mặc quần áo nên cứ thế ngủ thϊếp đi, bây giờ đã là ban ngày, ánh sáng trực tiếp chiếu thẳng lên người.
Trong nháy mắt Tạ Thu Thủy tỉnh táo hơn rất nhiều, cuống quít kéo chăn về, quay đầu đi tìm quần áo.
Trình Hiểu Lễ nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, cảm thấy buồn cười: “Chúng ta đã nhìn thấy nhau bao nhiêu lần rồi, sao còn thẹn thùng như vậy chứ?”
Tạ Thu Thủy đưa lưng về phía anh ta, cảm thấy mình luôn là người mất mặt, bắt đầu lật nợ cũ: “Anh đã quay video của em, còn uy hϊếp em! Em mới không muốn bị anh nhìn như thế này.”

Bình luận

Để lại bình luận