Chương 264

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 264

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khương Ly ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc gõ chữ trên điện thoại. Họ đang thảo luận bí mật của mặt trời trong nhóm chat WeChat. Cảnh Diêm ngồi cạnh cô cũng đang xem điện thoại, tìm kiếm thông tin về mỹ nhân hương và quỷ tiết trên mạng.
“Thời gian của Chử lâm càng ngày càng ít, bây giờ không thể ra ngoài, chúng ta chỉ có thể cố gắng suy đoán, nếu đến bình minh mà vẫn chưa tìm ra câu trả lời… Ừm, anh đang xem gì vậy?” Khương Ly tò mò nghiêng người nhìn vào điện thoại của Cảnh Diêm.
Trên màn hình hiện lên vài bức ảnh. Bức đầu tiên là cây cầu đá bị sập, được chụp từ vị trí Khương Ly từng đứng ở phía bên kia cầu treo. Bên phải bức ảnh, phần cầu đá còn lại mang đậm dấu ấn lịch sử, trong khi bên trái đã hoàn toàn sụp đổ xuống sông, những mảnh đá vỡ vụn mơ hồ dính quần áo và những vết đỏ sậm.
“Cái này em biết, nghe nói là xảy ra sự cố vào tết Trung Nguyên năm ngoái, cầu đá bất ngờ sập xuống, lúc đó còn có khá nhiều du khách trên cầu.”
Vì sợ ảnh hưởng dư luận, thông tin chính thức đưa ra là không có thương vong. Khương Ly nghe được tin tức này từ người dân địa phương, họ nói hôm đó có rất nhiều người chết, nên sau đó cô không bao giờ đi qua phía bên kia cầu treo nữa.
Bức ảnh thứ hai là cửa hang động bí ẩn của thạch long. Con đường nhỏ uốn lượn vắng người, cuối đường là cửa hang tối om với tấm vải đỏ treo trước cửa. Bầu trời âm u khiến cả bức ảnh trông u ám, nhưng màu đỏ của tấm vải lại nổi bật một cách kỳ quái.
Khương Ly ngạc nhiên: “Ồ, hóa ra lúc này hai bên sườn núi chưa có hoa bỉ ngạn.”
Bức ảnh thứ ba là con phố dài chật kín du khách dưới ống kính góc rộng. Trong ánh đèn lồng đỏ lúc hoàng hôn, dòng người nhộn nhịp qua lại khiến Khương Ly hơi rợn da gà. Điều đáng sợ là khuôn mặt của những người trong ảnh, tất cả đều cứng đờ, không biết do ánh đèn hay do trời tối, khuôn mặt ai cũng trắng bệch, dường như đang cùng lúc nhìn chằm chằm vào ống kính.
“Ưm, lật sang bức tiếp theo đi.” Khương Ly không dám nhìn bức ảnh đó lâu, càng nhìn càng thấy lạnh sống lưng.
Bức ảnh thứ tư là một bàn ăn đầy thức ăn ngon. Ống kính tập trung vào một đĩa thịt anh đào, trong bức ảnh hơi mờ, nước sốt đậm đà phủ lên những miếng thịt… hình như có một ngón tay.
Lần này Khương Ly còn chưa kịp lên tiếng, Cảnh Diêm đã nhanh chóng lật sang bức tiếp theo. Vừa định thở phào nhẹ nhõm, Khương Ly lại càng hít thở sâu hơn.
Bức ảnh thứ năm là một người đàn ông mặc đồ đen, hắn ta tươi cười bưng một giỏ giấy tiền vàng mã đầy ắp đến một ngôi mộ lớn. Phía sau là con phố đêm và những ngôi nhà sàn, phía sau người đàn ông là đống giấy tiền vàng mã đang cháy cùng một số lễ vật.
“Đây chẳng phải là ông chủ nhà trọ sao?! Phía sau ông ta chính là tòa nhà chúng ta đang ở, nụ cười của ông ta sao trông ghê rợn thế.”
Cảnh Diêm vẫn im lặng, anh chạm vào màn hình, phóng to một góc của bức ảnh rồi trầm giọng nói: “Nhìn chỗ này.”
Đó là góc khuất nhất của bức ảnh, có thể thấy rèm cửa sổ trang trí treo bên ngoài tầng một của ngôi nhà sàn đang bị lửa bén vào, một ngọn lửa nhỏ vẫn chưa thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Khương Ly nhíu mày, không chắc chắn: “Cái này… sẽ không bị cháy chứ?”
“Khả năng rất cao.”
“Anh tìm thấy những bức ảnh này ở đâu vậy? Sao trước đây em chưa từng thấy? Mỗi bức ảnh đều chứa rất nhiều thông tin, hơn nữa, còn khá đáng sợ.” Khương Ly hỏi Cảnh Diêm.
“Vô tình thấy được, trên một diễn đàn tìm quỷ, thời gian đăng là ngày 16 tháng 7 âm lịch năm ngoái, chỉ có ảnh mà không có bất kỳ mô tả chi tiết nào.”
Nhưng điều kỳ lạ là khi Khương Ly cầm lấy điện thoại, thoát khỏi ảnh để xem diễn đàn thì trang web lại không thể mở được. Cảnh Diêm lấy lại điện thoại, thử tải lại trang nhưng kết quả cũng như vậy.
Khương Ly bất lực nói: “Thôi bỏ đi, chắc chắn là không tìm thấy đâu. Việc trò chơi cho anh thấy những bức ảnh này vào lúc này, chứng tỏ chúng chứa manh mối rất quan trọng.”
Chưa kịp để Khương Ly suy nghĩ kỹ về những bức ảnh, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động từ phía tường.
Cốc —— cốc —— cốc —— thùng thùng!
Ba tiếng kéo dài, hai tiếng ngắn, cả âm thanh lẫn nhịp điệu đều rất quen thuộc. Khương Ly quay đầu nhìn bức tranh treo tường, lẩm bẩm khó hiểu: “Bùi Vũ gõ tường làm gì nhỉ?”
Ngay sau đó, tiếng gõ tường lại vang lên lần nữa. Lần này Cảnh Diêm cũng quay người lại nhìn, ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén và u ám.
Khương Ly cầm điện thoại, mở nhóm chat đã im lặng từ lúc nào.
【 Khương: Bùi Vũ, tôi nghe thấy rồi, cậu đừng gõ tường nữa, có chuyện gì vậy? 】
【 Vũ trụ đệ nhị: Trời đất! Gõ tường? Không phải cô đang gõ cửa phòng bọn tôi sao?! 】
【 Hồng Hồng ta ái: Chuyện gì thế này? Tôi làm chứng, rõ ràng là chị đang gõ cửa! 】
【 Vũ trụ đệ nhị: Cô em ơi, cô em Khương ơi! Đừng dọa bọn tôi nữa a a a! Bên ngoài còn có tiếng cô gọi mở cửa, anh Trịnh đã đi ra rồi! 】
【 Khương: Đừng mở cửa! Không phải tôi! 】
Nhưng những lời cuối cùng của Khương Ly không gửi đi được, trên màn hình hiện lên thông báo mất kết nối internet.

Bình luận

Để lại bình luận