Chương 279

Cây cầu treo bằng dây cáp đung đưa dữ dội. Trịnh Liêm nắm chặt tay Khương Ly, mỗi bước chân đều vô cùng thận trọng. Họ không ngoảnh lại nhìn về phía đầu cầu bên kia, nơi Bùi Vũ và vô số bóng ma đuổi theo bị bỏ lại mãi mãi. Dòng sông cuồn cuộn gầm thét, từng đợt sóng lớn vỗ vào ghềnh đá, bọt nước bắn lên tận cầu.
Khương Ly run lên vì lạnh. Cảnh Diêm không còn, Bùi Vũ không còn, cả bông hoa bách hợp che giấu đạo cụ cũng không còn. Trải qua bao nhiêu biến cố, trong trò chơi này chỉ còn lại cô và Trịnh Liêm.
Khác với vẻ đẹp rực lửa của Hương Mỹ Nhân, phía bên này cầu không hề có ánh lửa, chỉ có rừng núi tối đen như mực, sương trắng lượn lờ, con đường mòn dẫn đến hang động nở đầy hoa bỉ ngạn đỏ như máu càng thêm âm u đáng sợ.
Hai người sóng vai tiến lên. Khương Ly lờ mờ thấy những bóng người cứng đờ đứng im lìm trong rừng. Cô theo bản năng rọi đèn pin qua, nhưng chẳng thấy gì cả.
“Đi thôi.” Trịnh Liêm trầm giọng nói.
Dọc theo con đường núi quanh co, hoa bỉ ngạn không lá nở rộ đỏ rực, từng cụm, từng chùm, như màu máu tươi nhuộm thắm, trải dài đến tận cửa hang.
Ánh sáng le lói chiếu vào cửa hang thấp bé tối om, không thể nhìn thấy gì bên trong khiến người ta bất an. Nhưng Khương Ly chỉ hơi dừng lại rồi cùng Trịnh Liêm bước vào. Lần trước đến đây, có rất nhiều người, hôm nay chỉ có hai người họ, bên trong càng thêm trống trải lạnh lẽo.
Trên đỉnh hang, thạch nhũ dài như rồng uốn lượn. Tại nơi đầu rồng quay lại, nước nhỏ giọt tí tách không ngừng. Khi ánh đèn pin quét qua, những khối đá giống rồng lại giống rắn trông thật dữ tợn đáng sợ.
Khương Ly khàn giọng nói: “Sao tôi lại cảm thấy nó… hình như lớn hơn so với trước đây?”
Nghe vậy, Trịnh Liêm biến sắc, liếc nhìn thạch nhũ nhận thấy có điều gì đó khác thường. Hắn nhanh chóng quan sát xung quanh, cuối cùng chiếu đèn pin về phía đuôi thạch nhũ, nơi sâu nhất của hang động, một khe hở nhỏ khó phát hiện ngay cả ban ngày có đèn.
“Lối ra chắc ở đây.”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng động lạ, rồi những viên đá lớn nhỏ rơi xuống như mưa trút lên người hai người. Khương Ly đau đớn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy thạch nhũ đang chuyển động!
“Chạy mau!”
Chưa kịp nhìn rõ thạch nhũ chuyển động thế nào, linh cảm chẳng lành, hai người vội vàng bỏ chạy. Khe hở nhỏ chưa đầy 1 mét, hai bên là vách đá lởm chởm, nước lạnh rỉ ra, quá hẹp, ngay cả lối đi dưới chân cũng gồ ghề. Khương Ly giơ đèn pin chạy khó nhọc phía trước, liên tục bị đá sắc nhọn cứa vào người, nhưng không dám chậm lại dù chỉ một chút, bởi vì cô nghe thấy tiếng thạch nhũ đang đuổi theo!
Tiếng thạch nhũ va vào vách núi ầm ầm càng lúc càng gần, mơ hồ còn có tiếng rít của con rắn khổng lồ, khiến người ta sởn tóc gáy.
“Sao vẫn chưa tới lối ra!”
Không biết đã chạy bao lâu, gần như kiệt sức, Khương Ly tuyệt vọng hét lên, hai chân đã tê cứng nhưng vẫn cố gắng chạy.
Nhưng phía trước vẫn là một màu đen kịt, như thể vô tận.
May mắn thay, Trịnh Liêm vẫn theo sát phía sau cô: “Khương Ly, cứ chạy tiếp đi, lối ra ngay phía trước rồi.”
Khương Ly nghiến răng, cô phải phá đảo trò chơi này. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là chạy nhanh! Cô liên tục cắn đầu lưỡi và môi, dùng cơn đau để kích thích bản thân đến giới hạn, cơ thể liên tục va vào vách đá, gần như không còn cảm giác được sự tồn tại của đôi chân…
Cuối cùng, một tia sáng khác lạ xuất hiện phía xa!
“Lối ra! Tôi thấy lối ra rồi!”
Khương Ly kêu lên không rõ lời, không thể diễn tả cảm giác lúc này, chỉ thấy rất mệt, rất mệt. Khi loạng choạng ngã ra khỏi cửa hang, cô lăn thẳng xuống sườn núi, hai mắt bị ánh sáng chói lòa sau một thời gian dài trong bóng tối làm cho không dám mở, cũng mệt mỏi đến mức không thể mở ra.
Trịnh Liêm cũng lăn xuống theo cô. Tiếng hang động sụp đổ vang lên từ phía xa.
Cả hai đều không còn sức lực để cử động, nằm im trên bãi cỏ thoang thoảng hương thơm của thiên nhiên rất lâu.
“Ặc… sao chúng ta… vẫn còn trong trò chơi?” Khương Ly cuối cùng cũng có sức mở mắt, toàn thân đau nhức vô cùng, mơ màng nhìn xung quanh, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng chắc chắn không phải tiệm bánh ngọt trước khi cô vào trò chơi.
Trịnh Liêm ngồi dậy trước. Họ không biết đã lăn từ đâu xuống, chỉ biết mình đang nằm dưới chân núi, bên cạnh là một mảnh đất trồng rau hoang phế, gần đó có một dãy nhà cũ kỹ, không một bóng người.
“Là Nông Gia Nhạc đó.”
“Hả? Sao lại thành ra thế này?”
Ngạc nhiên, Khương Ly cũng chậm rãi ngồi dậy, vừa cử động tay chân đã đau đến mức phải hít vào một hơi. Nhưng mọi thứ trước mắt nhanh chóng khiến cô tạm quên đi cơn đau.

Bình luận

Để lại bình luận