Chương 376

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 376

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

115.2: Phiên ngoại: Từ nay về sau (Hạ).
“Ai ai đau đau đau… Đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn!”
Cao Hàng vẫn chân chó trước sau như một, làm cả phòng cười vang không thôi.
“Lăng thiếu gia vẫn như mọi khi đẹp trai khiến người khác không khép được chân.” Diệp San San ở bên cạnh song thủ hợp lại, ra vẻ hoa si nói.
Lăng Tư Nam thưởng cho cô một hạt dẻ nổ: “Đứa lớn đã năm tuổi rồi, tỉnh táo một chút đi tỉ muội.”
Diệp San San nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có đề cập đến tổ tông đó nữa đi, kể cả tôi có thành mẹ đi nữa vẫn có quyền mơ ước được không hả?”
Cô ấy kêu lên với bóng dáng đang đi về phía cửa của Lăng Tư Nam, Lăng Tư Nam cũng không khách khí mà quay người lại, mở miệng cảnh cáo cô ấy.
Tôi…
Ngươi, cút, ngay!
“A thật chua quá đi.” Lưu Sảng chịu không nổi mà xoa xoa cánh tay nổi da gà, “Sau bao nhiêu năm như vậy vẫn còn mùi chua của ái tình.”
Đoạn Thành Trình dựa người vào sofa, không khỏi trách móc: “Cô cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.”
“A.” Lưu Sảng trợn trắng mắt: “Im! Lặng! Đi!”
Đoạn Thành Trình chế nhạo: “Người cô đơn nói không sao cả nhưng thật ra trong lòng tuyết vẫn luôn rơi~” suýt chút nữa hát được lên luôn.
Bọn họ nháo bọn họ, Lăng Tư Nam mắt điếc tai ngơ mà tiến lên.
Cao Hàng đã thức thời tránh ra, Lăng Thanh Viễn đứng ở trước cửa kính, ánh đèn ở trên cửa đem ánh sáng ấm áp màu vàng chiếu lên chiếc áo gió đầy tuyết của hắn. Một màn này làm Lăng Tư Nam nhớ tới buổi sáng của mười mấy năm trước, ánh sáng xung quanh cũng như vậy, ở lối đi nhỏ hắn nghiêng đầu gọi cô một tiếng.
[Chị.]
“Chị ơi.”
Trong tầm mắt ảo ảnh chồng lên nhau, Lăng Tư Nam bị gọi hoàn hồn trở lại.
“Phòng thí nghiệm có chút việc nên tới muộn.” Hắn đi về phía trước, dùng ngón tay lau bột mì dính trên má cô.
Trái tim cô đập loạn nhịp, một đám người cách đó không xa đang nhìn, cô có chút ngượng ngùng mà vỗ vỗ bông tuyết trên bả vai hắn: “Đã đi một đoạn đường rất xa sao…” Nói xong lại thấy chính mình lật lọng, rõ ràng lúc nãy còn đòi thu thập hắn, giờ thái độ lại mềm như vậy vì thế ngẩng mặt lên, “Mặc kệ thế nào, cậu đã hứa là vài giờ nữa tới, không thể nuốt lời được.” Nhưng khi thấy trên tóc hắn vẫn còn đọng tuyết, cánh tay không khỏi dơ cao một chút muốn lau sạch sẽ cho hắn.
Hắn chủ động cúi xuống để tạo điều kiện cho cô, khuôn mặt tức thì phóng lớn ở trước mặt cô.
“Nhưng thật sự rất xa đó.” Hắn đè nặng giọng, nhẹ nhàng đáng thương, “Gần đó đều không có xe, tôi đi trên tuyết rất lâu. Tay cũng lạnh, chị mau sờ sờ.” Những người ở đằng sau đều có nghe thấy hắn nói, đang ngo ngoe rục rịch ý cười.
Tuy nhiên Lăng Tư Nam đã từ lâu đề cập em trai cô sớm không phải là người.
Cô nắm lấy tay của hắn, thế nhưng so với cô còn ấm áp hơn.
Lăng Thanh Viễn nhíu mày: “Chị sao lại thế này?”
“Cậu gạt tôi.” Lăng Tư Nam hừ lạnh.
“Không phải, tại sao chị còn lạnh hơn so với tôi.” Hắn tự nhiên mà đưa tay cô đến bên môi, nhẹ thổi hơi nóng, “Hôm nay tôi đã nói rõ ràng muốn chị mặc thêm quần áo, áo khoác đâu?”
Lăng Tư Nam chú ý tới một đám người xung quanh đang xem kịch vui, cau mày giãy giụa nói: “Tôi vừa mới rửa rau xong.”
Nhưng tay vẫn bị hắn chặt chẽ để bên môi, tiến cũng được lui cũng không được.
Hắn còn cứ ôm lấy cô như vậy, đi chào hỏi các bạn học.
Lăng Tư Nam giãy giụa vài cái, cũng dần dần yên tĩnh.
Mười mấy năm nay cũng quen với sự làm càn lớn mật của hắn. Chuyện đến hiện giờ vốn không cần giấu giếm gì nữa, không phải sao?
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào sườn mặt của hắn.
— Rốt cuộc thì cô có một người em trai tốt nhất thế giới.
— Một tình yêu tốt đẹp nhất.
Đây là điều đáng để tự hào. Cho dù thế giới có chỉ trích đi nữa ở chỗ này đã sớm không còn là vấn đề.
Cô lắc đầu, đúng lúc nhìn thấy Thanh Viễn dơ tay chào hỏi.
Ở bên cạnh cửa nhà hàng, Cố Đình đang ôm lấy cánh tay, đầu ngón tay kẹp nửa điếu thuốc còn đang cháy, hơi dập.
Môi thong thả khép mở đang cùng người bên đầu dây tai nghe bluetooth kia nói chuyện. Giờ phút này hắn dựa người vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.
Anh ta tới lúc nào vậy?
Lăng Tư Nam vừa rồi vội vàng ở trong bếp, hoàn toàn không chú ý tới.
Đối mặt với ánh mắt của Cố Đình, Lăng Tư Nam cười đến mi mắt cong cong, cũng coi như biểu hiện sự vui sướng khi đã lâu gặp lại người bạn cũ.
Cố Đình vội vàng nói vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện, hắn bỏ tàn thuốc vào gạt tàn rồi đi lại gần.
“Đã lâu không gặp…. Bạn gái cũ.” Hắn cố tình trêu chọc “thuận tiện” nhìn sang Lăng Thanh Viễn: “Cùng với… Bạn gái cũ đương nhiệm?”
Lăng Tư Nam không nhịn được cười ra tiếng.
Lăng Thanh Viễn không phủ nhận, buông tay nói: “Đúng là đã lâu không gặp, lốp xe dự phòng tiên sinh.”
Lăng Tư Nam nhéo hắn: “Hai người nói cái gì vậy?”
“Nam Nam…” Lăng Thanh Viễn giả bộ bị đau, che cánh tay mi mắt cụp xuống: “Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, tại sao lại đổ thừa cho tôi.”
Lăng Tư Nam cắn cắn môi trừng hắn: “Vậy tôi tới nhéo Cố Đình.”
Cố Đình nghe lời duỗi duỗi tay.
Lăng Thanh Viễn hất tay anh ta ra: “Hắn không xứng có được loại thống khổ vui sướng này.”
Lắng Tư Nam đã sớm quen với độ ba hoa của em trai, vừa lúc đó sau bếp dì Thịnh kêu cô. Cô nói vài câu công đạo cùng hai người rồi đi qua đó.
Hai người đàn ông đồng loạt đứng ở cửa bên hông, tuỳ tiện hàn huyên chút tình hình gần đây.
Cố Đình nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, cùng với mẹ đi sang Mỹ du học.
Có đủ tài chính cùng sự chăm sóc cẩn thận, mẹ của anh ta không ngoài dự đoán cuối cùng cũng không khỏi bệnh.
Anh ta vì lợi ích mà trao đổi điều kiện, danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế.
Trong lúc ấy thỉnh thoảng hắn cũng cùng Thanh Viễn và Tư Nam liên hệ, nhưng bởi vì công việc của họ quá bận rộn nên sau khi kết hôn vẫn chưa có gặp.
“Xem ra loại cốt truyện ‘cự tuyệt kế thừa gia sản hàng tỷ’ không có phát sinh trên người anh.” Điếu thuốc ở ngón tay của Lăng Thanh Viễn chuyển động, hắn cúi đầu nhìn tiết tấu chuyển động đơn giản của thuốc lá, chế nhạo Cố Đình.
“Có tiền tại sao lại không cần.” Cố Đình cười tự giễu: “Lúc đầu, vốn dĩ tôi không thể chấp nhận được hành động của người kia với mẹ tôi và tôi cũng không muốn làm con trai của ông ta. Nhưng nếu đã thực hiện giao dịch, cũng không cần thiết phải giả mù sa mưa nói mình không có hứng thú vì tiền. Rốt cuộc thì có tiền mới có thể chiếu cố nửa phần đời còn lại của mẹ tôi thật tốt.” Anh ta tạm dừng một chút, “Nhưng là cậu tại sao không tiếp quảng Trường Lăng? Viện nghiên cứu Vật lý… aiz, tôi nghĩ cũng không nghĩ cậu sẽ làm cái này.”
Bật lửa trên tay hắn dừng lại, Lăng Thanh Viễn nghiêng nửa người giờ phút này từ từ đứng thẳng dậy: “Tôi không muốn có quá nhiều quan hệ cùng với Lăng gia.”
“Trong tay cầm nhiều cổ phần như vậy nói lời nói này quá là dối trá đi?”
“Cái gì là của tôi chính là của tôi, người khác một phân lấy cũng không được.” Ánh mắt Lăng Thanh Viễn đen nháy, bông tuyết rơi xuống trước mặt, phản chiếu vào trong con ngươi, “Nhưng lựa chọn trong cuộc đời của tôi như thế nào người khác không có quyền xen vào… Huống hồ vốn dĩ tôi đã thích Vật lý.”
Hắn nghe được Cố Đình ở bên cạnh cười nhẹ một cái.
“Thật hâm mộ cậu.” Cô Đình vén tóc mái lên, đầu dựa vào tường đá, “Thật hâm mộ cậu, tiểu tử này a.”
“Cố tổng đây là muốn trở về làm vận động viên điền kinh?”
Cố Đình cười nhạt: “Thực tế một chút, vốn dĩ không có nhiều người có thể được như cậu. Đối với lớn đa số người mà nói ước mơ chỉ là ước mơ thôi.”
“Hầu hết mọi người đều không nỗ lực để thực hiện nó.” Lăng Thanh Viễn giương mắt nhìn về phía đèn đường ở góc xa, “Cho nên, nó cũng chỉ là ước mơ.”
Một màn này quen thuộc giống như trong trí nhớ.
Ban đêm, đèn đường, tính toán kế hoạch cho tương lai.
[Lúc này đây, tôi không cần đường lui.]
Khi đó Lăng Thanh Viễn cũng kiên định như thế.
Cố Đình như suy tư gì đó, trong nhà hàng đã có người tiếp đón bọn họ.
“Anh biết không?” Thời điểm Lăng Thanh Viễn nói những lời này, mang theo niềm tự hào mà người khác không có cách nào đánh tan.
“Nam Nam cũng từng là ước mơ của tôi.”
Sau này, ước mơ đã được thực hiện.
35382

Bình luận

Để lại bình luận