Chương 377

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 377

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

116.1: Phiên ngoại: Từ nay về sau (Kết thúc).
“Lúc trước mình đã nói với cậu là phải để mắt tới rồi, tiểu chó săn nhà cậu vốn dĩ hút đào hoa, cậu xem bị mình nói trúng rồi. “ Lưu Sảng hừ hừ nói, “Trò hay vẫn còn ở phía sau, cậu xem ở lớn học muôn vàn phồn hoa tựa cẩm, cậu cảm thấy hắn có thể chịu được sự mê hoặc của những nữ sinh trẻ tuổi không, ném cậu lại phía sau?” Thời điểm cô ấy nói nửa câu sau, cố tình đè thấp giọng xuống, nhưng người sau bếp ít nhiều vẫn nghe thấy.
Lăng Tư Nam chỉ cười không nói, trên tay vẫn không ngừng thành thạo thêm nước sốt vào trong nồi.
Lưu Sảng không đùa: “Mình nói thật a, cậu đừng có không để trong lòng, cậu có cảm giác có chút nguy cơ không, tỉnh táo lên đi!”
Lăng Tư Nam lắc đầu, đưa mắt ra hiệu nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Tiêu: “Cậu lại thất tình?”
Diệp San San không rõ chân tướng: “Lại?”
Tiêu Tiêu thận trọng gật đầu.
“Cái gì mà thất tình? Đừng nói bậy, là mình đá hắn trước.” Lưu Sảng đập vào bếp, “Chết tiệt, nam nhân đúng là không phải cái gì tốt. Thời điểm theo đuổi mình mỗi ngày đều muốn cùng nói chuyện phiếm. Không quá mấy tháng tìm hắn ta trên Wechat đều phải quá nửa ngày mới trả lời hai ba cái. Kết quả mình tra điện thoại của hắn thấy tên khốn đó đang sung sướng ở khách sạn Bốn Mùa! Lúc trước còn dẫn mình đến nhà, có ý gì chứ, chả nhẽ lão nương không xứng sao?”
Nghe vậy Lăng Tư Nam xoa xoa giữa mày: “Tại sao mình lại cảm thấy so với việc hắn lừa dối cậu càng giận việc hắn mang cậu tới nhà hơn?”
“Nam Nam…” Bị khuê mật trêu chọc như vậy, Lưu Sảng uỷ khuất xin tha.
Lưu Sảng là người bạn tốt nhất của cô, làm người vẫn luôn tự nhiên hào phóng. Lúc trước Lăng Tư Nam còn cho rằng, cô ấy sẽ là cưới sớm nhất trong những người bạn của cô.
Đáng tiếc Lưu Sảng đối với giá trị nhan sắc quá chấp niệm, ánh mắt còn không được. Tuy nói rằng lớn lên đẹp không nhất định là tra nam nhưng thông thường tra nam lớn lên đều rất đẹp. Nếu không tra nam cứ từ nơi nào? Vì thế Lưu Sảng thường lặp lại quy luật tìm bạn trai đã bị bỏ đi, một đường kéo dài nghiêng ngả lảo đảo tới tận tuổi 33. Mà tới tuổi này rồi, thật sự muốn tìm một người đẹp nhưng không phải tra nam lại còn chưa kết hôn như mò kim đáy biển.”
Thật sự Lăng Tư Nam rất bội phục khuê mật này của mình, cô ấy tình nguyện tiếp tục ở giữa “yêu đương” rồi lại “thất tình” lặp đi lặp lại. Rốt cuộc có thể kiên trì với nguyên tắc của chính mình lại có thể khiêng được áp lực thúc giục kết hôn của cô tám dì cả, cũng có thể nói là nữ anh hùng đúng không?
“Vậy nên tìm bạn trai làm gì, độc thân thật tốt. Hôm nay muốn ước liền ước, ngày mai không thích liền kéo vào danh sách đen.” Tiêu Tiêu nhận lấy đồ ăn Lăng Tư Nam đưa. Lưu Sảng nhướng đôi lông mày tinh xảo: “Học tỷ em giống chị, sở thích của chị, gu thẩm mỹ của chị.”
Lúc trước cô biết Tiêu Tiêu là quản lý ở quán cà phê của dì Thịnh, lớn tuổi hơn so với các cô. Theo lý mà nói hẳn là có nhu cầu kết hôn nhanh nhất, nhưng chính chị ấy lại là người có chủ nghĩa chưa lập gia đình. Khiến người khác hâm mộ chính là thế hệ thứ hai để chị ấy trải nghiệm cuộc sống. Trong nhà cha mẹ thương chị ấy vô cùng, nháo lớn một hai lần như vậy sau đó cũng để chị ấy đi, hiện tại làm việc ở một công ty có tiếng ở nước ngoài. Mỗi năm đi du lịch tới hai ba lần, nói xem có bao nhiêu thoải mái chứ.
Nghe mọi người nói đến đây, Lăng Tư Nam lơ đãng liếc mắt phát hiện ở cạnh cửa có một thân ảnh nhỏ lay khung cửa, kéo chiếc rèm lén lút cúi đầu.
Đôi mắt nho nhỏ linh động sáng lấp lánh đối mặt với cô lại nhút nhát sợ sệt mà lùi sau một bước.
Lăng Tư Nam cảm thấy trong lòng có gì đó thay đổi.
“Thất Thất, tại sao lại trốn, đã đói bụng chưa?”
Mắt ngọc mày ngài, cười xán lạn. Trong nháy mắt ấy đủ để làm người khác dỡ lòng phòng bị xuống.
Được người dì xinh đẹp này gọi như vậy, Thất Thất càng thêm ngượng ngùng nắm chặt khung cửa.
Thất Thất được dì Thịnh sinh ra cách đây sáu năm, sự giáo dục tốt đẹp khiến hắn không hiếu động giống nhiều đứa trẻ khác nhưng cũng thừa hưởng sự thuần thục ít nói của dì Thịnh. Ngày thường luôn thích trốn trong một góc, không muốn cùng người khác giao tiếp quá nhiều.
Diệp San San nhìn Thất Thất cảm thán một trận: “Aiz, cậu nói xem hiện tại tôi đánh tráo có còn kịp không?”
“Đừng náo loạn.” Lăng Tư Nam mỉm cười đi đến trước mắt Thất Thất cong lưng ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt em ấy: “Con tin dì có thể nghe được trong lòng trong lòng con nói gì không?”
Thất Thất nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô, đỏ mặt lắc lắc đầu.
Lăng Tư Nam đưa tay về phía sau rút ra, lập tức trong tay xuất hiện một một chiếc bánh nhỏ hình siêu nhân.
Thất Thất mở to hai mắt nhìn, sự co rúm cùng to mắt ở đáy mắt nhanh chóng bị sự vui sướng thay thế.
“Dì nói đúng không? Con đang nghĩ đến nó phải không?”
Thất Thất cắn môi, ngập ngừng đưa tay lên.
Lắng Tư Nam lắc lắc ngón tay: “Ây? Không thể, con nói cho dì nghe có phải con thích nó không thì mới được lấy đi.”
“… Thích…” Thất Thất nghẹn nửa ngày, một lúc lâu sau mới nói ra mấy chữ: “Thích…. Dì Nam Nam… Làm bánh kem…”
Lăng Tư Nam vui mừng cười rộ lên, đem bánh kem đặt vào trong tay em ấy, còn thuận tay xoa lấy đỉnh đầu em ấy.
Thất Thất một tay cầm bánh kem, một tay vỗ vỗ đầu tóc rối bời. Đôi mắt nhỏ nhướng lên, khoé miệng cong cong: “Cảm, cảm ơn dì Nam Nam.” Xoay người vui vui vẻ vẻ chạy đi, khi chạy còn hân hoan nhảy nhót: “Mẹ ơi… Mẹ ơi…”
Lăng Tư Nam nhìn bóng dáng chạy vội đi của cậu bé, độ cong khoé miệng cũng từ từ phai nhạt.
Mọi người bên ngoài đều đang bận rộn chuẩn bị những công việc cuối cùng, sau bếp chỉ còn Lăng Tư Nam và Diệp San San.
“Trước kia cậu nói… Hắn gần đây vẫn xem các chương trình về mẹ con có phải là ảo giác hay không vậy?” Diệp San San hiếm khi yên lặng, mơ hồ nhận ra Lăng Tư Nam giờ phút này có chút khác.
Lăng Tư Nam dừng lại một chút, lắc đầu: “Đã không phải chỉ một hai lần, còn hỏi tôi hắn có thể là một người cha tốt hay không.”
Diệp San San tức giận bất bình: “Hắn suy nghĩ cái gì vậy, rõ ràng đã biết là hai người…” Nói đến đây cô ấy vội nhìn trộm sắc mặc Lăng Tư Nam, tự giác dừng lại.
Lăng Tư Nam nghe được cô ấy nhỏ giọng lại, hiểu rõ mà nhìn cô ấy một cái, “Không có việc gì, nói thì nói đi. Lúc trước lựa chọn con đường này tôi liền biết hẳn là phải gánh chịu hậu quả.”
Diệp San San không nói nên lời.
Lăng Tư Nam nhẹ cười một chút: “Nói thật thì, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Kết hôn nhiều năm như vậy hắn trước sau như một đối xử rất tốt với tôi. Cho nên nếu hắn tính tới chuyện thật sự có con tôi thấy cũng đúng, nếu hắn cái gì cũng không nói tôi mới sợ hãi.”
“Muốn tôi nói… Không bằng các cậu thử một chút.” Diệp San San nhấp môi, rối rắm nửa ngày mới nhỏ giọng nói, “Không phải đều nói xác suất vấn đề à, có khả năng bị khuyết tật, cũng có thể là thiên tài a. Hai cậu gen lại tốt như vậy…”
“Thôi đi.” Lăng Tư Nam trang trí xong chiếc đĩa cuối cùng, quay đầu liếc cô ta: “Tâm lý không thể thực hiện.”
“Ai, ý tôi là, cậu cũng thích trẻ con đến như vậy…”
“Con cái không phải món đồ chơi, không phải vì thích mà có thể sinh ra vô trách nhiệm.”
“Nhưng cả đời người phụ nữ…”
Lăng Tư Nam hít sâu một hơi: “Cuộc sống sẽ không bởi vì chuyện có con hay không mà quyết định cả đời này không có giá trị. Nó có lẽ là tiếc nuối, nhưng không phải là mục tiêu. Nó có thể được tôi thêu hoa trên gấm nhưng lại không phải tôi đưa than ngày tuyết. Tôi yêu thích trẻ con, cho nên tôi càng hy vọng chúng có thể khoẻ mạnh bước vào thế giới này mà không phải trở thành tiền đặt cược trong cuộc đời tôi.”
“… Thật xin lỗi, tôi quá nghiêm túc rồi.” Lăng Tư Nam vỗ vỗ mặt, “Tôi biết cậu tốt với tôi.”
“Đương nhiên là nghiêm túc.” Diệp San San nói, “Lúc trước mà tôi cũng có thể nghĩ thông suốt giống như cậu, hiện tại cũng sẽ không vì đứa nhỏ mà ngày nào cũng sống dở chết dở.”
“Dù sao cậu cũng thông suốt rồi, rốt cuộc cậu đã tiếp nhận tôi.”
“Nói cái gì ‘chấp nhận hay không chấp nhận’, chúng ta là bạn bè đó, đồ ngốc.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt cô hơi tối, “Đáng tiếc Phương Văn sẽ không coi tôi là bạn bè nữa.”
“Cô, cô ấy hôm nay chắc không rảnh tới thôi.”
“San San, từ khi tôi công khai chuyện tôi bắt đầu quan hệ với Thanh Viễn cùng các cậu, cô ấy từ chối tôi mười mấy năm, cũng không kém lúc này.”
“…”
“Nhưng như vậy cũng khá tốt.” Lăng Tư Nam hơi rũ mi, không biết nghĩ tới cái gì: “Mỗi người đều có quan điểm của chính mình, tiếp nhận hay không vốn dĩ không thể ép buộc. Cô ấy không có ở trước mặt chỉ trích tôi đã là cho tôi con đường sống, như vậy mới chân thật không phải sao?”
Phải tức giận sao, bởi vì người bạn không chấp nhận được cô cùng em trai kết hôn?
Lăng Tư Nam chưa bao giờ là một người không biết đủ.
Cô bò qua bụi gai, cũng đi ngang qua khu rừng, cuối cùng đi vào hoa viên.
Mà gió mưa sấm chớp, đều là nhân gian.
Trăm vị, là nhân gian.
Thật vất vả đã làm xong bữa tiệc lớn vượt năm đêm nay, những chiếc bàn dài được ghép nối đầy ở lớn sảnh. Đoạn Thành Trình bị vợ quản nghiêm đang che lại điện thoại ở trong góc không ngừng nói xin lỗi vợ. Lưu Sảng và Diệp San San một bên chế giễu các người đàn ông không đáng tin cậy, Tiêu Tiêu liếc nhìn chiếc di động đang không ngừng đổ chuông rồi ấn tắt. Bên đầu kia của chiếc bàn dài, A Thuỷ muốn ăn vụng bị vợ của anh ấy Trịnh Phinh đánh vào mu bàn tay. Kẻ dở hơi Cao Hàng bên cạnh Lăng thiếu gia lúc sau lại tìm được mục tiêu mới là Cố tổng. Mà Thất Thất không biết nhận được quà năm mới của ai, chiếc xe nhỏ được điều khiển từ xa đang chuyển động. Phía sau em ấy cách đó không xa là dì Thịnh cười đến dịu dàng như nước.
Lăng Tư Nam dựa đầu vào cửa, hơi quay đầu đi, đem tất cả những ấm áp này thu vào đáy mắt.
Trên vai có chút nặng, một mùi hương đông tuyết quen thuộc như có như không cùng một hơi thở trầm thấp hạ xuống.
Cô cúi mặt xuống, cọ vào hắn, mềm mại.
Không khỏi cười cười, dơ tay phải lên xoa xoa cái đầu ở vai trái kia, nhắc nhở nói: “Coi chừng bị sái cổ, chồng ơi.”
Lăng Thanh Viễn cười đến đôi mắt đào hoa cong thành trăng non, nhưng trong mắt lại trong sáng.
“Vậy vì tôi cao thêm một chút nhé, vợ à.”
Lăng Tư Nam liếc nhìn hắn: “Cho rằng tôi là cậu sao?”
“Chị lại quên à?” Cách tay trái đặt ở vai cô từ từ mà lướt xuống eo, hắn thở dài một hơi, “Tôi cũng là đồ ngốc 30 tuổi.”
Thoạt nhìn hắn một chút cũng không giống 30 tuổi.
Có lẽ tâm lý đang mãnh liệt ám chỉ cô so với hắn lớn hơn hai tuổi, Lăng Tư Nam luôn cảm thấy chính mình già hơn rất nhiều so với hắn. Mà hắn vẫn giống như thiếu niên làm càn không kiềm chế được vào mười mấy năm trước. Hắn rõ ràng lại trưởng thành, thời điểm mặc quần áo nghiên cứu khoa học ở phòng thí nghiệm, thời điểm đeo mắt kính đứng ở trước bục giảng, sẽ biến thành một người khác nam tính khiến cô không khỏi ngước nhìn.
Vì vậy cô nhìn thấy ánh mắt của Thanh Viễn dừng ở trên người Thất Thất, nghe hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu- “Chị ơi… Đối với chị mà nói con cái có ý nghĩa gì.” Sau khi nghe xong, sắc mặt Lăng Tư Nam thay đổi.
Cô vội áp xuống suy nghĩ loạn đến hỏng bét của mình, nỗ lực làm chính mình cùng những người bạn “vui vẻ” ăn xong bữa tối vượt đêm Giao thừa này.
Thời điểm dọn dẹp bàn ăn cô ngơ ngẩn nhìn Thất Thất giống như một tuỳ tùng nhỏ đuổi theo Thanh Viễn, tiểu quỷ này thường ngày trầm mặc ít lời như vậy không biết sao lại nói nhiều lên. Mà Thanh Viễn chỉ thuận miệng nói với em ấy vài câu là có thể đem đứa trẻ dỗ đến vui vẻ ra mặt.
35382

Bình luận

Để lại bình luận