Chương 380

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 380

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

117.1: Ngoại truyện < >
“Bất cứ điều gì làm cho mọi người hạnh phúc,”
“Nó thường trở thành nguồn gốc cho những tai họa của anh ta.”
– Goethe < >
Đời người không thể nhớ rõ ở trong bao nhiêu ngày bầu trời đầy mây , mây góp lại dần trầm xuống như màu chì.
Nó nhỏ giọt, lách cách, lách cách, giống như một chiếc giẻ cũ bị vặn chặt.
Cuối cùng thì trời cũng mưa sau sự khốn khổ trong ngày.
Đó là năm hắn tám tuổi.
“Visa gần hết rồi, đầu năm sau sẽ bàn giao phòng bên Úc”.
Chiếc lá rau bằng đầu đũa rơi xuống bất chợt, đứa con ngước khuôn mặt non nớt lên nhìn về phía mẹ.
Nước rau màu nâu lăn trên lớp áo trắng, cuối cùng thấm vào bên trong, thành một vết bẩn khó phai.
“Nhưng mẹ ơi, nếu rời khỏi đây thì chị sẽ không thể tìm thấy chúng ta.”
“Chị gái con đã quên con từ lâu rồi, sao con còn nghĩ đến nó?”
Mà cha hắn thì bày ra một khuôn mặt lạnh lùng——
“Con không có chị gái.”
Sau đó, hắn không quan tâm đến việc trù tính kế hoạch tuyệt vời như thế nào trong cuộc nói chuyện giữa cha mẹ hắn, vì sai lầm trong cách cư xử của hắn, cánh cửa phòng giam lại một lần nữa bị đóng lại. Mặc dù tuổi còn nhỏ, Lăng Thanh Viễn đã biết rất rõ ràng hậu quả của những lời nói và việc làm của mình, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn hắn nhiều lần phạm sai lầm, càng không thể ngăn cản được những đêm dài cô đơn sau những sai lầm đó. Hắn vẫn nhớ những năm đầu tiên hắn vừa ngủ vừa khóc và liên tục tỉnh dậy trong cơn ác mộng. Kim giây quay tròn, ống nước kêu ô ô, và những con mèo hoang vô gia cư xé tan màn đêm với tiếng kêu như trẻ con khóc của chúng.
Mãi về sau, hắn mới có thể bình tĩnh tựa vào thành cửa sổ và cảm nhận sự sống bừng tỉnh trong những tia chớp.
Hắn là Lăng Thanh Viễn.
Đối với người ngoài hắn là người kế nghiệp được Lăng gia yêu thích, còn đối với hắn chẳng qua là một trò lừa đảo.
Nếu tình yêu của cha mẹ là một phòng giam thì thật sự không có lối thoát nào trong cuộc đời của hắn.
Đứa trẻ với đôi mắt sưng húp vì khóc, cẩn thận lấy ra sổ nhật ký có bìa hình hoạt hình.
“Ngày x tháng x năm xx”
Tám tuổi là độ tuổi mà hắn không thể tự đưa ra quyết định cho chính mình, sau khi nhờ mọi người giúp đỡ hết lần này đến lần khác rồi cảm động như một trò đùa, anh mới phát hiện ra mối quan hệ huyết thống thực sự không có ý nghĩa gì cả. Người với người vui buồn chả liên quan gì với nhau, người lớn thời đó không thể hiểu được, và hắn cũng vậy. Nhưng hắn quyết tâm làm cho mọi người biết, hắn thề rằng một ngày nào đó muốn cho mọi người sẽ biết rõ họ đã làm những gì và không làm những gì.
Dòng thời gian từng ngày trong cuốn nhật ký đã tạo nên tuổi thơ của hắn.
Nhưng hắn vẫn để lại trên bìa một góc hy vọng.
—— ngày 8 tháng 12 năm XX, 172 ngày chờ chị gái trở về.
Hắn không cô đơn, hắn cố chấp nghĩ, hắn còn có một người chị gái.
Chỉ có chị gái của hắn mới có thể hiểu được hắn.
Nếu chị gái hắn có thể thoát khỏi đây, chị ấy chắc chắn sẽ có thể đưa hắn rời khỏi đây.
Kể từ đó, khuôn mặt quen thuộc với hắn không còn chỉ là một hình ảnh cụ thể nữa, mà là một biểu tượng, một biểu tượng của sự thoát ly và khao khát một cuộc sống mới, một mục tiêu dẫn đến điểm cuối.
Năm đó mười một tuổi.
Hắn trở về Trung Quốc cùng cha mẹ trong kỳ nghỉ hè như một con rối bị trói, ngồi trong phòng họp của công ty đọc đi đọc lại nguyên văn hết cuốn sách mà cha mẹ yêu cầu.
Đối diện phòng họp phát ra âm thanh tranh chấp, hắn ngẩng đầu nhìn lên và thấy một thanh niên đang đứng giữa những trang giấy rơi lả tả, đang bị cha hắn la mắng.
Người đó cúi đầu, đôi má vô cảm khẽ giật giật.
Trong mắt anh hiện lên sự tuyệt vọng vô vọng.
Lăng Thanh Viễn trẻ tuổi dường như nhìn thấy một bản thân khác.
Hắn nhớ rõ người này, tốt nghiệp một trường danh giá, tài năng xuất chúng, có người cha nợ nần cờ bạc, em gái yếu ớt nói lắp, như núi lớn đè nặng trên lưng, nhưng chú ấy vẫn phải cố gắng ưỡn thẳng sống lưng.
Cho đến ngày nay, núi vẫn sụp đổ, và cuối cùng chú ấy đã từ bỏ rồi.
Lăng Thanh Viễn từ xa nhìn chú ấy đứng ở cửa công ty cầm túi công văn, nhìn hắn che mặt không tiếng động khóc, nhìn tòa nhà trong lòng sụp đổ, nhìn người qua đường lướt qua mình, sẽ không có ai quan tâm tới còn đường cùng trong cuộc đời của người khác.
“Chú Thịnh.”
Thịnh Hữu năm đó quay đầu lại nhìn thấy một vị cứu tinh trầm lặng, dịu dàng.
Trên thực tế, Lăng Thanh Viễn năm đó vẫn chưa nghĩ tới.
Nhưng những gì hắn muốn làm có lẽ là tự mình đan một tấm lưới cho riêng mình.
Lăng Thanh Viễn chưa từng thiếu thốn về vật chất, mà bà và các cô, các dì yêu quý hắn, không keo kiệt đầu tư cho anh trong những dịp lễ lạc, còn hắn lại càng không tỏ vẻ, luôn rộng lượng đón nhận. Có lẽ hắn quá ngoan ngoãn và nghe lời, lại tỏ ra tự chủ về tiền bạc nên sau khi qua lại, Cha mẹ Lăng rất yên tâm khi để hắn giữ quỹ riêng, cuối cùng ngay cả hắn cũng không biết mình có bao nhiêu tiền.
Và hàng vạn ẩn số này đã trở thành chùm lửa cuối cùng hồi sinh Thịnh Hựu.
Đồng thời, hắn dựa vào sự ưu ái mà mình nhận được từ bà nội, hắn đã đẩy Thịnh Hựu lần nữa trở lại quốc tế Trường Lăng- trụ sở chính của Lăng thị.
Một đứa trẻ 11 tuổi đương nhiên sẽ không có nghĩ đến lợi dụng mối quan hệ cá nhân, chỉ là hắn với thân phận trẻ con trong lời bình luận của mọi người ở Trường Lăng thấy có không ít người thừa nhận Thịnh Hựu. Nếu không phải vì sự cố ý vu khống của những người ở nơi làm việc, nếu không phải vì lần đó chuỗi tài chính khủng hoảng, sai lầm cầu viện trợ từ Lăng Mạc, Thịnh Hựu có lẽ đã trở thành cánh tay phải đắc lực của Lăng Mạc.
Nhưng bản thân Lăng Mạc quá mức đa nghi, làm cho cuộc đời Thịnh Hựu rẽ sang một hướng khác.
Năm đó mười ba tuổi.
Lăng Thanh Viễn theo cha mẹ về nước, đã là lần thứ hai gặp lại người đó.
Bảy năm đã khiến cô và hắn trở nên xa lạ, nhưng khi gặp lại nhau, chàng trai vẫn có thể tìm thấy đường nét quen thuộc khi còn trẻ giữa những bóng cây lốm đốm những bông hoa rực rỡ, cảm giác huyết mạch gắn bó bất cứ lúc nào cũng trào lên làn sóng vui mừng, chảy qua ngàn núi sông, trăm hoa rực rỡ, cuối cùng vẫn không thể thoát ra mà chuyển đổi, chạm vào sợi tơ trên mạng lưới đang mở ra kia.
Hắn mơ hồ nhớ tới ngày đó hắn gõ cửa một ngôi nhà cũ, người mở cửa cau mày nhìn hắn hồi lâu, mà hắn cũng giữ mặt lạnh không nói gì, cho đến khi người đàn ông cười hỏi Cháu đến tìm chị gái của cháu sao?
Thật ra hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng ngoài việc đó ra, không có lý do nào khác để giải thích cho việc tại sao hắn lại ở đây, nên giữ im lặng đã trở thành câu trả lời của hắn.
“Hôm nay cô bé đến phòng tập khiêu vũ.” Người đàn ông mời hắn vào phòng và cho hắn kẹo như đối xử với một đứa trẻ, nhưng hắn chỉ nhìn xung quanh và từ chối lòng tốt của người đàn ông đó.
Người đàn ông lúc đó nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay rồi tự giễu cười: “Ừm, cháu có cái gì tốt mà chưa từng được ăn chứ, làm sao có thể thích cái loại kẹo mà cô bé kia thích được chứ.”
Hắn vươn lòng bàn tay của mình ra và xin người đàn ông một viên kẹo – chỉ vì đó là thứ mà “cô bé” kia thích.
Sau đó, thỉnh thoảng hắn vẫn đến ngôi nhà cũ và lắng nghe Lăng Cảnh kể những câu chuyện về cô.
Sau đó, hắn cũng đăng ký trên Weibo, chỉ để thỉnh thoảng liếc nhìn cô “làm trò” luyện tập vũ đạo.
Sau đó, khi hắn vất vả học xong, hắn đã đi ra ngoài ngôi nhà cũ để nhìn cô hạnh phúc trong tự do.
Ngoài ra sau này.
Hắn biết cô sẽ không còn muốn quay trở về.
“Rất nhanh sẽ trở lại”.
Chẳng hề nhanh.
Mà cũng sẽ không quay lại.
Ghen tị, tham lam.
Đó là tất cả tội lỗi ban đầu, tất cả đều là ảo tưởng.
“Tôi đã có thể chịu đựng bóng tối nếu tôi không nhìn thấy mặt trời.”
Vào ngày hắn quyết định không bao giờ quay lại ngôi nhà cũ nữa, hắn đã nhặt được một con chó hoang vô gia cư.
Đôi mắt ươn ướt đó cầu xin hắn mang nó về nhà, như thể hắn đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy được cần đến, và cũng là lần đầu tiên hắn được mong đợi ngoài sự ưu tú.
Vì vậy, hắn đã mắc một sai lầm – giữ nó lại.
Trong nhà không có chỗ cho một con chó ở, vì vậy anh ta đã làm một cái ổ cho nó gần nhà của mình.
Nếu không phải trận cuồng phong đó, hắn nhất định không bao giờ liều mạng mang Khoai Tây về nhà, càng không để nó bị bố mẹ phát hiện.
Nếu như không phải nỗi oán hận tích tụ bao năm bị cha hắn kích thích, hắn chắc chắn sẽ không phản kháng trực tiếp, cũng sẽ không để nó vì bảo vệ mình mà bị ném vào hầm chứa.
Thật đáng tiếc khi các giả định chỉ là cái cớ cho kẻ yếu đuối, và thực tế không có nếu như.
Tôi sẽ học tốt.
Nói gì tôi cũng sẽ nghe.
Tôi không muốn gì cả, để nó lại cho tôi có được không?
Hãy nghe tôi nói.
Xin các người hãy nghe tôi nói.
Tại sao không ai muốn nghe tôi chứ?
Tôi cũng vậy.
Cũng là
….người mà.
Hóa ra hắn như thế này thì không ai có thể bảo vệ được hắn.
Điều duy nhất hắn có thể làm là vẽ một cây thánh giá trên một tờ giấy.
35382

Bình luận

Để lại bình luận