Chương 383

118.2: Ngoại truyện: Thời gian có người (1)
“Chị không hôn thì tôi không đi.” Hắn nháy mắt với cô, dường như mình mới là người bị bắt nạt.
Cô cắn môi, không nói nên lời: “Cậu… Cậu làm cái gì thế? Chúng ta đang trên đường đấy…”
“Trên đường thì có làm sao?” Lăng Thanh Viễn nhún vai, chơi xấu: “Chúng ta đã làm nhiều chuyện to gan hơn thế nhiều, nào, nhanh lên.” Hắn hướng mặt về phía cô: “Không nhanh là cả hai sẽ đến muộn lễ tốt nghiệp của tôi đấy.”
“Ở ngoài đường thì nhanh lên cái gì?” Lăng Tư Nam trợn mắt nhìn hắn: “Hơn nữa, chỗ này cách trường học có hai trạm xe thôi, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?”
“Đều tốt nghiệp rồi, quan tâm đến bọn họ làm gì nữa?” Lăng Thanh Viễn bất mãn: “Tốt nghiệp rồi, ai thèm để ý nữa đâu.”
“…” Cô không nói lại được hắn, hắn vốn dĩ đã to gan lớn mật.
Không thể làm gì khác, cô nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Cô chỉ định hôm nhẹ một cái, nhưng chưa kịp rút lui thì hắn đã đoán được dự định của cô, nhanh chóng nắm lấy cằm cô rồi vươn đầu lưỡi vào trong, càn quét khoang miệng ấm áp và ẩm ướt của cô, mút hết nước bọt trong miệng cô.
Theo động tác của thiếu niên, yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống.
Đã không còn là một nụ hôn nữa, mà là một chuỗi dài.
Họ hôn nhau trên lề đường nhộn nhịp, dưới tầm mắt của không biết bao nhiêu người.
Không biết từ lúc nào, bàn tay ấy đã đỡ lấy má cô, môi lưỡi quấn quýt, đan xen những tiếng hít thở hổn hển.
Mãi đến khi hai mắt Lăng Tư Nam mờ sương thì cô mới hoảng hốt đẩy hắn ra.
Hai người nhìn nhau không nói câu nào, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Nhịp tim đập loạn xạ.
Hắn cúi đầu, tựa trán lên trán cô, vẫn chưa thỏa mãn lắm, giọng nói cũng vì nụ hôn vừa rồi mà khàn đi.
“…Hôm nay chị thật đẹp.”
Lăng Tư Nam đỏ mặt, dương dương đắc ý: “Bộ váy mới này rất đẹp đúng không?”
“Không mặc gì cũng đẹp.” Hắn cười.
“Sắc lang.” Lăng Tư Nam liếc hắn một cái, nhanh chóng ngồi vào sau xe, kết quả bụng cô lại đột nhiên sôi ùng ục.
Cô nhắm chặt mắt, hi vọng hắn không nghe thấy.
Lăng Thanh Viễn không nhúc nhích, đột nhiên nói: “Tôi muốn ăn bạch tuộc viên.”
Lăng Tư Nam không biết rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không, nhưng lúc này thực sự không phải lúc giải quyết vấn đề ăn uống: “Mau đi thôi, cứ tiếp tục sẽ không kịp mất.”
“Nhưng tôi đói.” Hắn chống xe xuống, để cô tiếp tục ngồi ở ghế sau: “Chị chờ một chút.”
Lăng Tư Nam yên lặng nhìn theo bóng lưng hắn, thấy hắn đứng trước quầy bạch tuộc viên thì không nhịn được cười.
Hắn thực sự quá chói mắt.
Cho dù là bóng lưng đứng giữa đám người thì vẫn có thể khiến người ta nhận ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Rõ ràng là một người vừa độc lập vừa thông minh, mạnh mẽ đến mức không cần phải quan tâm đến người khác, nhưng thỉnh thoảng lại lơ đãng lộ ra vẻ yếu đuối, khiến người ta không nhịn được mà muốn yêu thương hắn nhiều hơn.
Mà hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô như vậy.
Không, phải nói là hắn dồn hết mọi sự quan tâm lên người cô.
“Há miệng ra.” Lăng Tư Nam còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghe thế thì không tự chủ được mà há miệng ra. Một miếng bạch tuộc viên nhanh chóng nhét vào trong miệng cô, cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Lăng Thanh Viễn, thuận tiện cầm lấy hộp giấy hắn đưa.
“Cậu… Cậu không ăn sao?” Lăng Tư Nam vừa ăn vừa hỏi.
Lăng Tư Viễn ngồi lên xe, quay đầu nhìn cô ăn ngon lành. Cô đút cho hắn một miếng, hắn ngoan ngoãn ăn thử rồi nhíu mày: “Không phải vị mù tạt à?”
“Không ăn sáng không phải là một thói quen tốt.” Hắn vừa nhai vừa làu bàu một câu.
Lăng Tư Nam một tay nắm hộp giấy che váy, một tay ôm hông hắn. Vừa ngồi sau xe đạp vừa ăn là một chuyện rất khó khăn đối với mấy người mặc váy. Huống hồ, ngồi sau xe đạp của người yêu, cùng nhau đến trường là một tình tiết rất đẹp trong những bộ phim và những quyển tiểu thuyết, cô không muốn phá hỏng hình ảnh này.
Nhưng đợi đã…
“Nguyên Nguyên, cậu… Cậu chắc chắn là không vấn đề gì chứ?”
Lăng Tư Nam nắm góc áo hắn, nhìn thấy chiếc xe đạp đang chuyển động theo hình ziczac: “Nếu không thì… Để tôi chờ cậu?”
“Không cần.” Giọng nói của thiếu niên vô cùng ngay thẳng, không cho phép cô từ chối. Hắn nắm chặt tay lái, các khớp ngón tay cũng trắng bệch, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Chỉ là mới đầu chưa quen mà thôi.”
Những quyển tiểu thuyết và phim ảnh không hề đề cập đến nếu như nam chính đi xe đạp không được thuần thục cho lắm thì nữ chính phải làm gì. Lăng Tư Nam cảm thấy làm nữ chính lúc này hơi hoảng hốt một chút.
Hắn không đi xe đạp, từ nhỏ đã ngồi xe riêng đến trường, không thành thục cho lắm cũng là chuyện dễ hiểu.
“Chị… Chị…” Xe đạp run rẩy, giọng của hắn cũng run lên: “Gần đây… Có phải là chị tăng cân không?”
“…”
35382

Bình luận

Để lại bình luận