Chương 384

119.1: Ngoại truyện: Thời gian có người (2)
Bởi vì kỹ thuật lái xe đạp chẳng ra sao của người nào đó mà khi tới trường học thì chỉ còn ba phút nữa là buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu.
Lễ tốt nghiệp của trường cũng diễn ra theo đúng kiểu cũ. Hiệu trường thay mặt giáo viên phát biểu, sau đó đến hội trưởng hội học sinh, hai chị em Lăng Tư Nam Lăng Thanh Viễn hai năm liền đều chiếm ghế lớn diện phát biểu, đúng là gen của nhà họ Lăng rất ưu tú.
Xe đạp chật vật tiến vào bãi đỗ xe, đến xe còn chưa kịp chống chân thì học viên hội học sinh đã rối rít tới tìm Lăng Thanh Viễn. Các giáo viên cũng chờ hắn lâu lắm rồi, Lăng Thanh Viễn thở hổn hển, cài lại cúc áo, vừa chống xe vừa hỏi: “Đầu tóc tôi có lộn xộn không?”
Lăng Tư Nam quan sát hắn từ trên xuống dưới.
“Cũng được, lộn xộn nhưng vẫn có trật tự.”
Lăng Thanh Viễn bật cười: “Được rồi, chị ngồi dưới chờ tôi, phát biểu xong tôi sẽ đến tìm chị.”
“Đừng, phát biểu xong thì quay lại lớp ngồi, chờ khi nào rảnh thì chúng ta gặp sau.” Lăng Tư Nam bận rộn giúp hắn chỉnh lại cổ áo, ánh mắt vô thức nhìn lồng ngực đang phập phồng lên xuống của hắn.
“Được rồi, tôi đi đây.”
“Nguyên Nguyên.”
Hắn quay lại nhìn cô.
“Đừng có thở hổn hển trước mặt người khác như vậy, rất…” Lăng Tư Nam suy nghĩ mãi mà cũng không biết nên dùng từ gì: “Nói chung là không tốt.”
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, nhưng từ khi hai người ở bên nhau thì Thanh Viễn có đôi khi cũng không chịu thu liễm bản thân trước mặt người khác, ngay cả thở dốc cũng tùy tiện như vậy. Đây là ở bãi đỗ xe, nhiều người qua lại, mấy nữ sinh còn nhìn hắn rồi thì thầm bàn tán, Lăng Tư Nam cảm thấy nguy cơ rất lớn.
“Có gì không tốt?” Lăng Thanh Viễn hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô như nhận ra điều gì. Hắn tiến lại gần: “Chị…”
Lăng Tư Nam nghiêng đầu lắng nghe.
“Phù.”
Hắn không nói gì, chỉ thổi vào tai cô một hơi.
Cái này…
Cái này…
Cái này đã không còn phải là sắc khí nữa, mà là sắc tình!
“Có phải không tốt thế này không?” Hắn lùi lại, cười khanh khách, cứ như thủ phạm khiêu khích cô không phải hắn.
“Lăng Thanh Viễn!” Cô giậm chân.
“Ha ha ha, đi đây!” Hắn nhanh chóng chạy tới với các bạn.
Lăng Tư Nam nhìn theo bóng lưng ấy, một lúc sau khẽ bật cười.
Đúng là tính trẻ con.
Không sao, tính trẻ con cũng không sao cả.
Dù sao thì mười mấy năm qua hắn vẫn luôn không thể tự to tự tại mà thể hiện tính trẻ con, bây giờ tự do rồi, không cần phải trói buộc bản thân nữa. Chỉ cần hắn muốn thì cô có thể cho hắn thoải mái phóng túng bản thân, không bị ràng buộc, không bị giam cầm trong lao tù vô hình.
Lăng Thanh Viễn là một cậu em trai rất mâu thuẫn, vẻ ngoài ngoan ngoãn đáng yêu nhưng trong lòng lại có một trái tim quyết đoán hơn ai hết. Hắn đã vượt qua giới hạn tuổi tác, bây giờ quay trở lại giảng đường thì hắn mới có thể trở về đúng với số tuổi của mình, dáng người thẳng tắp, lông mày hăng hái.
Lăng Tư Nam nhớ lại ngày đầu tiên gặp hắn, phảng phất cứ như mới chỉ là hôm qua.
Giờ phút này, thời gian trung học của họ kết thúc rồi.
Sân trường vô cùng náo nhiệt, giờ là lúc mọi người chụp ảnh lưu niệm, một nhóm người ôm lấy nhau khóc sướt mướt như thể đây là lần cuối cùng được gặp nhau vậy. Các học sinh tranh thủ rủ bạn bè chụp ảnh chung, Lăng Thanh Viễn từ trước đến nay đều là tâm điểm của mọi sự chú ý, lại không tự cao tự lớn, thế nên được rất nhiều bạn học quý mến, số người tìm hắn chụp ảnh chung không ít. Lăng Tư Nam đứng dưới một gốc cây, thầm nghĩ nếu chụp ảnh chung với em trai mình có thể kiếm được tiền thì không biết hôm nay Thanh Viễn đã kiếm được bao nhiêu.
“Không biết trước khi rời đi có thể ôm cậu một cái không?” Một nữ sinh cùng lớp ngượng ngùng hỏi.
Lăng Thanh Viễn không yên lòng nhìn về phía người đang đứng dưới gốc cây kia, nhẹ nhàng đáp lại: “Xin lỗi, ôm phải để dành cho bạn gái.”
“A, cậu có bạn gái rồi?” Nữ sinh ngạc nhiên, gương mặt lộ ra vẻ mất mát.
Lăng Thanh Viễn gật đầu: “Không cần phải hâm mộ tôi như thế đâu, cậu vào lớn học thì cũng sẽ nhanh có bạn trai thôi, nghe nói lớn học Nam nhiều soái ca lắm.”
“Cậu biết tôi thi lớn học Nam?”
“Tôi và lão Dư là hai người tổng kết nguyện vọng của các cậu mà, làm gì có nguyện vọng của ai mà chúng tôi không biết? Dựa vào sức học của cậu thì thi đỗ lớn học Nam hoàn toàn không vấn đề, yên tâm.” Lăng Thanh Viễn vỗ vai nữ sinh kia một cái.
Bỗng nhiên, một vòng tay thình lình khoác lên vai hắn: “Đúng thế đúng thế, Lăng thiếu gia của chúng ta chuyện gì cũng biết. Vậy cậu bói cho tôi một quẻ, xem tôi có thi đỗ được trường mà mình đăng ký không?” Cao Hàng khoác vai hắn, lôi lôi kéo kéo đi ra chỗ khác.
“Không đỗ được đâu.” Vừa rời khỏi phạm vi nhóm học sinh, Lăng Thanh Viễn lập tức thu hồi dáng vẻ tươi cười, hất tay Cao Hàng ra như ném rác.
“Này này này, thái độ gì đấy hả? Tôi nhận lời chị dâu giải cứu cho cậu, thế mà cậu lại đối xử với ân nhân như thế này hả? Lương tâm của cậu đâu?”
Lăng Thanh Viễn ngẩn ra, lập tức đi về phía trước: “Lương tâm của tôi bị cậu ăn rồi.”
Cao Hàng chờ một lúc mới phản ứng lại được: “Khốn kiếp, cậu mắng ai là chó đấy hả?”
“Sao tự chị không tới cứu tôi mà lại tìm viện binh?” Lăng Thanh Viễn nhận chai nước của Lăng Tư Nam, uống hơn một nửa.
“Nếu như để mọi người thấy một chị gái như tôi chiếm hữu cậu quá nhiều thì người ta sẽ nghĩ tôi cổ hủ.” Cô cười.
Lăng Thanh Viễn cười: “Chỉ là tính chiếm hữu của chị gái thôi sao?”
“Có gì khác nhau đâu?”
Hắn buông bình nước xuống, trầm mặc một lát: “Có.” Xung quanh ồn ào, nhưng giọng nói của hắn vô cùng rõ ràng: “Ngày hôm nay, sau khi bước ra khỏi cánh cổng này thì ở trước mặt những người xa lạ, chị không còn là chị của tôi nữa.”
Lăng Tư Nam ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nếu chị sợ thế giới này chĩa mũi nhọn về phía chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ làm một đôi tình nhân bình thường, chỉ cần chị không thừa nhận thì sẽ không ai biết mối quan hệ giữa chúng ta.” Lăng Thanh Viễn dựa vào gốc cây: “Nếu hai người thật lòng yêu thương nhau thì sẽ cố gắng bảo vệ nhau…”
Hình ảnh người phụ nữ ôm đứa con của mình, khóc vì sung sướng đột nhiên hiện lên trong đầu hắn. Hắn khẽ lẩm bẩm: “…Thật tốt.”
“Tôi là bạn gái của cậu… cũng là chị gái của cậu, làm chị gái cậu cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả.” Nhận thấy được sự biến hóa trong tâm trạng của hắn, Lăng Tư Nam cũng khẽ nheo mắt lại: “Bọn họ thường lui tới, đúng không?”
“Bây giờ làm sao dám nữa chứ?” Lăng Thanh Viễn cười nhẹ: “Dạy dỗ con cái một cách biến thái khiến con trai nhảy sông tự sát, tin tức này chấn động lắm, chắc phải hơn một năm sau mới lắng xuống được. Trong vòng một năm này bọn họ sẽ không xuất hiện đâu, chị cũng biết bọn họ coi trọng thể diện như thế nào.”
Mà tất cả mọi chuyện đều do hắn khéo tay thúc đẩy.
“Nhưng bọn họ có tới hay không cũng không quan trọng, chị tới là được rồi.”
35382

Bình luận

Để lại bình luận