Chương 385

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 385

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

119.2: Ngoại truyện: Thời gian có người (2)
Lăng Tư Nam giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh.
Cô cúi đầu, quan sát bức ảnh đó.
Thiếu niên mười bảy tuổi dựa vào gốc cây, dáng người thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía xa. Ánh nắng mùa hè chiếu lên người hắn, cả người mang đầy hơi thở thanh xuân.
Thiếu niên thuộc về cô.
“Thế nên phải tận dụng thời gian triệt để.” Hắn thì thầm bên tai cô.
Lăng Tư Nam vẫn còn đang bị cuốn hút bởi giọng nói của hắn, chưa hiểu “tận dụng thời gian triệt để” là gì thì đã bị hắn kéo tới trước cửa phòng học.
Cô hoảng hốt nhìn xung quanh: “Cậu đừng làm loạn, đây là trường học đấy.”
Cửa phòng học lúc này đã khóa hết, nhưng không biết Lăng Thanh Viễn lại lôi một chùm chìa khóa ở đâu ra, thoải mái tự nhiên như mở cửa nhà mình, nhanh chóng kéo cô vào trong.
“Chờ đã, chờ đã, chúng ta không thể…” Lăng Tư Nam giãy dụa. Ngay sau đó “click” một tiếng, biểu cảm sợ hãi của cô đã bị hắn chụp lại.
Lăng Tư Nam ngẩn ra.
“Đây là nơi diễn ra lần đầu tiên của tôi và chị…” Nói dứt lời, hắn đã cúi xuống hôn lên môi cô.
“Kỷ niệm lần đầu tiên.” Hắn thì thầm nói.
Thực ra Lăng Thanh Viễn không phải một người thích chụp ảnh, hắn thích ghi nhớ mọi thứ trong lòng hơn là chụp lại. Nhưng chỉ cần là những chuyện liên quan đến chị gái mình thì hắn sẽ chẳng còn nguyên tắc nào nữa. Lăng Tư Nam cũng như thế, mặc dù ngoài miệng nói đừng, nhưng thân thể lại vô cùng thành thực, ngoan ngoãn đi theo em trai chạy một đường từ lớp học đến căng tin, từ sân thể dục đến cửa sau lớp học.”
“Sao lại là cửa sau?” Cô không hiểu.
Lăng Thanh Viễn không trả lời, chỉ kéo cô đi tới góc cầu thang rồi mới chậm rãi mỉm cười.
Sau đó không đứng đắn trả lời: “Tôi thích đi cửa sau.”
Hắn cũng không định nói cho cô biết.
Đã từng có một lần.
Vào một buổi chiều muộn.
Có một chàng thiếu niên đứng ở cửa sau, vì cô mà khóc không thành tiếng.

Sau khi đến khắp mọi nơi để chụp ảnh kỷ niệm thì hai người rời khỏi trường học. Mặc dù Cao Hàng và nhóm bạn học nhiệt tình mời đi ăn đi hát nhưng Lăng Thanh Viễn đã từ chối hết, hắn muốn nhanh chóng quay về nhà, cùng chị gái tận hưởng cảm giác thanh tịnh.
Chỉ là chuyện thanh tịnh này quả thực không dễ dàng, hai người vừa mới rời khỏi trường học thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ven đường.
Lăng Thanh Viễn không để ý chuyện bao đồng, nhìn thấy bên cạnh có một quầy bán thịt nướng thì nhanh chóng xung phong đi mua.
Lăng Tư Nam đứng tại chỗ, xem xét nơi phát ra tiếng ồn kia.
Thoạt nhìn thì là một người đàn ông trung niên đang kéo một cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, cô bé kia lại nắm tay một đứa bé nữa, la hét ầm ĩ. Con đường này rất đông xe cộ qua lại, động tĩnh bên này nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Lăng Tư Nam nheo mắt lại.
Lăng Thanh Viễn mua mấy xiên thịt dê, đang lôi điện thoại ra quét mã trả tiền thì tiếng ồn ào càng lớn hơn.
Hắn lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy tình hình phía sau thì ánh mắt khẽ ngưng đọng.
“Tôi dạy dỗ con tôi, không phải việc của cô, đừng có xen vào chuyện của người khác!” Người đàn ông trung niên cúi người mắng chửi cô gái đang che chắn cho hai đứa trẻ kia.
Cô gái ôm hai đứa trẻ vào lòng, không để ông ta dẫn hai đứa đi.
“Cô bé đã nói ông không phải cha cô bé!” Lăng Tư Nam không dám thả lỏng, nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Phía sau người đàn ông còn một người đàn ông và một phụ nữ nữa, người này tự xưng là mẹ của hai đứa trẻ, nhưng dụ dỗ một lúc mà hai đứa trẻ cũng không đi theo. Bà ta nhìn thấy nhiều người vây xem thì nhanh chóng xua đuổi bọn họ.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Tư Nam: “Trẻ con cáu kỉnh nói linh tinh, cô thì biết cái gì!” Nói xong, ông ta nắm chặt lấy tay hai đứa trẻ, mạnh mẽ lôi về phía trước. Ông ta kéo một cái cả ba người, có lẽ người đàn ông này không ngờ Lăng Tư Nam lại ôm chặt bọn trẻ đến vậy, bắt đầu nổi điên lên.
“Con mẹ nó, dám xen vào chuyện của nhà người khác, muốn chết à!” Ông ta dọa.
“Muốn gì cơ?” Có người mơ hồ hỏi lại.
“Muốn chết!” Ông ta theo bản năng trả lời.
“Được.”
Giây tiếp theo, một nắm đấm gọn gàng lướt qua, người đàn ông ôm mũi lùi lại phía sau mấy bước, hét lên đau đớn. Lăng Tư Nam nhân cơ hội đó, nhanh chóng giật hai đứa trẻ ra khỏi tay ông ta, lùi lại phía sau.
Lăng Thanh Viễn cúi đầu bước tới trước mặt người đàn ông kia, lúc này, trông hắn như một con sói cô độc, tuyên bố lãnh thổ của mình, kẻ nào xâm phạm sẽ bị cắn nát.
“Đánh người rồi!” Người “mẹ” đột nhiên hét ầm lên: “Trẻ con đánh người.”
Lăng Thanh Viễn cứng đờ người.
Trẻ… trẻ con? Mẹ kiếp, hắn sắp thành niên rồi đấy nhé!
Người phụ nữ cũng lập tức bật khóc nức nở, gào lên đòi trả lại con cho mình.
Người đàn ông còn lại cũng không tỏ ra yếu kém, thấy người của mình bị đánh thì không chút nghĩ ngợi xông về phía thiếu niên.
Nhưng tốc độ của Lăng Thanh Viễn nhanh hơn ông ta, cú đấm của ông ta còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị giữ chặt lại. Lăng Thanh Viễn vặn ngược tay ông ta về sau, người đàn ông ngã rầm xuống đất.
Lăng Thanh Viễn đứng thẳng người, nhìn người đàn ông đang rên rỉ trên mặt đất, thản nhiên lôi điện thoại di động ra.
Mấy giây tiếp theo, con phố huyên náo bỗng nhiên im bặt.
“Ông nói bọn trẻ là con ông đúng không?” ngón tay thon dài của hắn khẽ lướt trên màn hình điện thoại: “Gọi cảnh sát tới xác minh là xong ngay thôi.”
“Mẹ kiếp, mày… mày dám đánh tao? Gọi cảnh sát tới, để cảnh sát bắt này! Thằng ranh con!” Ông ta gầm lên, muốn để hắn thấy khó mà lui.
Lăng Thanh Viễn không thèm để ý đến sự dọa nạt của ông ta, bắt đầu nói rõ tình hình với cảnh sát.
Mấy người vừa rồi vẫn còn hò hét muốn dẫn bọn trẻ về nhà lập tức lúng túng, luống cuống chân tay nhanh chóng đỡ nhau chạy ra ngoài.
Những người đứng xem đều hoan hô vui vẻ.
Lăng Thanh Viễn lại không hề động.
Hắn cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi cúi đầu nhìn cô gái vẫn ôm chặt lấy hai đứa trẻ.
“Đúng là tìm cho tôi không ít việc mà, chị.”
Vẻ mặt Lăng Tư Nam không hề hoảng sợ, cô khéo lẽo đỡ bọn trẻ đứng dậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười ngọt ngào: “Tôi biết là cậu ở ngay bên cạnh tôi mà, có cái đùi lớn để ôm như vậy nên tôi mới không sợ hãi.”
Lăng Thanh Viên ồ lên một tiếng, giơ một chân ra trước mặt cô: “Ôm đi.”
Lăng Tư Nam tất nhiên không ôm đùi hắn thật rồi. Cô ngồi dưới đất lâu quá, hai chân tê rần, cố gắng đứng dậy nhìn đám đông xung quanh: “Cậu ra tay độc ác như vậy, không sợ người đó thực sự là cha của bọn trẻ à?” Mặc dù cô có cảm giác mấy người đó không có quan hệ gì với bọn trẻ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi hắn một câu.
“Chị có biết quần áo trên người bọn trẻ này trị giá bao nhiêu tiền không? Chị lại nhìn mấy người vừa rồi?” Lăng Thanh Viễn nhặt túi thịt dê mình mới mua lên, cùng lúc đó, cô bé kia quay sang nhìn Lăng Tư Nam, gọi cô: “Mẹ.” Lăng Thanh Viễn nhíu mày: “Nhóc con, đừng có gọi linh tinh.” Hắn lại nói tiếp: “Hơn nữa, chị xem, vẻ ngoài của hai đứa trẻ này, chắc chắn…”
Hắn lại cúi đầu xuống, cô bé kia cũng nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt lấp lánh không hề sợ hãi.
“…Cha.”

???
Ai có thể giải thích cho bọn nhóc này được đây?
35382

Bình luận

Để lại bình luận