Chương 389

122.1: Ngoại truyện: Thời gian có người (Phần kết)
Nói là về nhà, nhưng tất nhiên là không thể trở về nhà cha mẹ bên kia được.
Từ sau “sự kiện đó” thì Lăng Tư Nam đã hoàn toàn chuyển ra khỏi nhà. Ngày thường thì cô sống trong ký túc xá, cuối tuần và ngày lễ thì trở về nhà trọ. Mỗi tháng, Lăng Thanh Viễn có thể ở lại nhà trọ qua đêm một hai tối- Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của cha mẹ Lăng rồi.
Lăng Thanh Viễn rất biết tận dụng ưu thế của mình, hắn luôn có thể sử dụng mọi đặc quyền để có thể ngủ lại, ví dụ như hôm nay.
Đương nhiên, nếu như có sự lựa chọn thì hắn không muốn có bất cứ “bóng đèn” nào xuất hiện trong nhà.
Một tay hắn chống cằm, tay kia lướt trên màn hình điện thoại.
Ánh mắt dừng lại ở bài viết “Cách thay tã cho trẻ sơ sinh” tận ba phút rồi hắn mới động thủ.
Ánh mắt kiên định, động tác rõ ràng.
Đầu tiên…
“Sai rồi.” Lăng Tư Nam tình cờ đi ngang qua, “Trước tiên phải đặt miếng tã lót vào trước.”
Hắn vẫn còn mạnh miệng: “Làm như thế cũng được mà.” Sau đó tiếp tục động tác trên tay. Thay tã là một chuyện giống như đi xe đạp, lý thuyết vô cùng đơn giản, nhưng đến khi bắt tay vào thực hiện thì…
Một dòng nước tuôn ra.
Nếu hắn không nhanh tay lẹ mắt thì chắc đã bị văng đầy vào mặt rồi.
“Sao thế? Bỏng tay à?” Lăng Tư Nam đang pha sữa, nhìn thấy hắn như vậy thì khẽ bật cười, còn không quên trêu chọc hắn.
Lăng Thanh Viễn nhíu chặt lông mày, chìm vào bế tắc. Tên nhóc con Mộ Mộ đang tiến hành công việc trao đổi chất, vừa tè vừa hoa chân múa tay như đang cười nhạo hắn.”
“Bảo bối.” Không biết có phỉ là cô cố tình muốn trêu chọc hắn hay không, ngay khi Lăng Thanh Viễn tưởng chị gái sẽ giúp đỡ mình thì cô lại tiến lên hôn hắn một cái: “Chuyện thay tã và tắm cho Mộ Mộ đều giao hết cho cậu đấy.”
Lăng Thanh Viễn ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, trên tay còn cầm chiếc tã trẻ em.
Lăng Tư Nam nắm tay cổ vũ: “Cố lên, Nguyên Nguyên giỏi nhất.”
Hắn cũng không dám chắc chuyện này hắn có phải là giỏi nhất hay không, dù sao thì sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì Lăng Thanh Viễn cũng khịt mũi đứng dậy, chấp nhận số phận mà vùi đầu dọn dẹp bãi chiến trường của Mộ Mộ.
Hắn, Lăng Thanh Viễn, một thiếu niên mười bảy tuổi tràn đầy nhiệt huyết, văn võ song toàn, có cả kỹ năng quân sự và kinh doanh…
Tại sao lại phải chịu đựng nỗi khổ hoàn toàn không xứng với tuổi tác này?
Còn không phải là vì yêu?
Còn không phải là vì… Haizz.
Mặc dù hôm nay xảy ra rất nhiều vấn đề, nhưng cũng may Lăng Tư Nam có kinh nghiệm đầy mình, Lăng Thanh Viễn cũng có năng lực học tập rất nhanh, thế nên hai người đã nhanh chóng thu xếp xong mọi chuyện.
Ánh đèn rực rỡ, bên ngoài phòng trọ là cảnh thành phố về đêm.
Lăng Thanh Viễn nhân tiện đi tắm rửa một cái, lúc hắn khoác khăn tắm đi ra ngoài thì phòng bếp truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ.
Mộ Mô uống sữa xong thì được Lăng Tư Nam dỗ đi ngủ, thế nên tiếng cười đùa này tất nhiên là của hai “cô gái nhỏ” còn lại.
Hắn cúi đầu cười nhẹ một tiếng, vừa lau tóc vừa đi về phía phát ra âm thanh.
Vừa mở phòng bếp đã nghe thấy Triều Triều vui vẻ nói: “Nữ diễn viên đạt giải Oscar năm nay chính là Lăng Tư Nam!” Lăng Tư Nam cười đến mức không đứng thẳng được.
Lăng Thanh Viễn khoanh tay dựa vào tường, không tự chủ được mà nhếch môi lên.
Từ nhỏ hắn đã mơ ước có một gia đình.
Không phải chỉ là một nơi che mưa che gió, mà là một nơi có tình thân, có hơi ấm của bếp núc và những bữa cơm ấm áp.
Một gia đình giống như bây giờ, khi màn đêm buông xuống, trong căn hộ không lớn không nhỏ, tivi bật những chương trình sôi động, phòng bếp sáng đèn, bên cạnh bồn rửa bát là những tiếng cười đùa vui vẻ.
Không còn là một phòng khách trống trải không một bóng người.
Không còn là cánh cửa phòng đóng chặt.
Không còn là những bài thi vô tận.
Tất cả mọi thứ xuất hiện trước mắt hắn, ấm áp vô cùng.
Khiến hắn cảm nhận được mình vẫn còn sống, cơ thể còn có nhiệt độ.
“Nguyên Nguyên?” Lăng Tư Nam lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn đứng tựa ở cửa thì khẽ nói: “Cậu đói bụng à? Chờ một chút nữa là có cơm rồi.”
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn, trước mắt hắn như cảm nhận được một bầu trời đầy sao, ngọn đèn ấm áp chiếu lên người cô, khiến xung quanh cô như có một vầng hào quang.
Khiến hắn choáng váng.
Trái tim đột nhiên cảm thấy yếu đuối, mong muốn có được tình yêu thương.
Chờ đến khi hắn ý thức lại thì đã đang ôm chặt cô từ sau lưng.
Lăng Tư Nam dường như đã quen với chuyện này, cô thản nhiên dọn dẹp lá rau trong bồn, xong xuôi thì mới gõ nhẹ vào đầu hắn: “Triều Triều còn ở bên cạnh đó.” Bàn tay của cô mới chạm vào nước nên hơi lạnh, khiến gương mặt nóng rực của hắn hạ nhiệt đi một chút.
Triều Triều lơ đễnh: “Không sao đâu mẹ, con đã quen rồi.”
Hai người không hẹn mà cùng bật cười ra tiếng, giây phút cả hai nhìn nhau, thời gian giống như chậm lại.
“…Chị.”
Cô vất vả lắm mới khôi phục được giọng nói của mình: “Sao thế?”
“Tôi không muốn đi Massachusetts nữa.”
Lăng Tư Nam sững người, ánh mắt hiện lên một tia u ám.
“Cậu chơi với Triều Triều đi, chờ một lát là tôi nấu cơm xong rồi.”
Hắn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng đã bị cô đẩy ra.
Không ai để ý, vào lúc đó, Triều Triều đột nhiên xoắn xuýt.
Thiếu niên phiền não ngồi xuống sô pha, trầm mặc một lúc rồi mới thở dài vẫy tay với Triều Triều.
Cô bé nhíu mày, ánh mắt do dự như đang suy nghĩ chuyện gì.
Lăng Thanh Viễn hỏi cô bé: “Làm sao thế?”
“Hình như con nhớ ra được một chuyện.” Triều Triều siết chặt nắm đấm nhỏ, đứng trước mặt hắn: “Một chuyện vô cùng quan trọng… Muốn nói với cha, nhưng lại không thể nhớ nổi là chuyện gì.”
Lăng Thanh Viễn nghe vậy thì cười nhẹ: “Là chuyện của cha mẹ em à? Cô gái nhỏ, rốt cuộc cũng định nói ra rồi à?”
“Là… Là chuyện vì sao chúng con tới…” Triều Triều xoa huyệt thái dương: “Nhưng con không biết tại sao lại không nhớ ra được, nhưng đây là chuyện quan trọng, thực sự vô cùng quan trọng…”
Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
Lăng Thanh Viễn nắm tay cô bé, nhìn cô gái nhỏ có gương mặt hao hao giống mình: “Không cần phải gấp, từ từ sẽ nhớ ra.”
35382

Bình luận

Để lại bình luận