Chương 14

Là người đầu tiên được gọi vào, Thẩm Kinh Niên đương nhiên cũng là người đầu tiên ra ngoài.
Khuôn mặt cậu đầy vẻ mệt mỏi, đi lại cũng có chút vô lực, thậm chí còn có chút run rẩy. Bác sĩ hài lòng vỗ vai cậu, đưa số 16 ra cửa rồi gọi một học sinh khác vào. Những học sinh được chọn đã vô cùng sợ hãi, những học sinh còn lại cũng kinh hãi trước những gì sắp xảy ra. Họ muốn hỏi Thẩm Kinh Niên chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu đã dựa vào tường và nhắm mắt lại.
Chuyện này vãn chưa kết thúc.
Bởi vì tên khốn đó… đã bật công tắc của trứng rung.
Cổ tử ©υиɠ lúc nào cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tất nhiên cậu đi lại cũng rất khó khăn.
Cậu không đứng lên được, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối chịu đựng. Cô gái mang thai bên cạnh muốn hỏi, nhưng cô lại không dám chạm vào cậu. Từ sáu giờ đến chín giờ, nhóm học sinh lần lượt được điều trị, người đau khổ nhất đương nhiên là cô gái. Nhưng đối với cô, ít nhất cơn đau chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, sau khi phá thai, cô không phải quay lại đây điều trị.
“Đêm mai những học sinh này sẽ tiếp tục đến.” Bác sĩ Lâm híp mắt, đưa mẫu hồ sơ cho giáo viên kỷ luật, “Những người khác một tuần sau mới phải trở lại.”
Trứng rung cuối cùng cũng ngừng hoạt động.
Thẩm Kinh Niên hít một hơi thật sâu, trên trán đầy mồ hôi.
Giáo viên kỷ luật cũng rất quen với cách đối xử với nhóm học sinh này, dù sao cũng là liệu pháp sốc điện. Các cô gái được bố trí ở lại khu bệnh viện để nghỉ ngơi, trong khi những nam sinh khác được đưa về ký túc xá.
Khi Thẩm Kinh Niên đứng ở cửa, những người chơi đều im lặng trong giây lát.
Vương Đại Dũng đi tới trước: “Cậu không sao chứ? Chúng tôi đang thảo luận về cách hoàn thành nhiệm vụ …”
“Không sao.” Cậu cụp mắt xuống, “Các người thương lượng trước đi, tôi đi tắm.”
Vương Đại Dũng tỏ ra lo lắng, nhưng một số người chơi lại tỏ ra khinh thường: ” Đáng đời, ngày đầu tiên đến đã lấy lòng những NPC kia nhu vậy, báo ứng không phải là tới rồi sao? ”
Vương Đại Dũng nghiêm túc quay người lại: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa!”
Người chơi nghiến răng nghiến lợi, nhìn thân hình cường tráng của Vương Đại Dũng, liền không nói nữa.
Thẩm Kinh Niên tắm rửa rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu vì mệt mỏi.
Hầu hết công việc của trường đều do học sinh đảm nhận, vì vậy một nhóm học sinh được bố trí dậy lúc 5 giờ sáng đến nhà ăn để giúp chuẩn bị bữa sáng. Những người khác thức dậy lúc 6:00, đánh răng trong nửa giờ và tập trung xuống lầu lúc 6:30. Trước khi ăn sáng, có một buổi tập chạy, chạy quanh sân chơi cho đến khi đói đến nỗi khong nhịn được nữa thì mới được phép đến căng tin. Bữa tối hôm qua còn đơn giản, sáng ra chỉ có cháo trắng, bánh bao trắng và dưa muối rẻ tiền nhất. Nhưng học sinh đã đói đến nỗi nhìn thấy những thứ này đều liều mạng nuốt chửng, bánh bao gần như bị cướp sạch.
Nhưng Thẩm Kinh Niên chỉ uống một bát cháo.
Bởi vì khi thức dậy vào buổi sáng, cậu đã ăn một thanh sô cô la.
Người đàn ông đã cho cậu sô cô la.
Vì là một trung tâm cải tạo, nên việc bắt đầu giáo dục tư tưởng là điều đương nhiên.
Tiết học đầu tiên vào buổi sáng là học “Quy tắc học viên”, học cách kính trọng thầy cô, vâng lời cha mẹ, kiên quyết không cho phép bất kỳ hình thức ngỗ ngược, chống đối nào. Cô giáo giảng bài là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu gay gắt, nhưng học sinh nào không nghe kỹ sẽ bị cô đánh bằng thước kẻ và phạt nuốt phấn. Một số người chơi không chấp hành nội quy, bị giáo viên kỷ luật đẩy xuống đất và nhét đầy phấn vào miệng. Cuối cùng nôn mửa ra đất, suýt chút nữa đã chết.
Thẩm Kinh Niên không quay đầu lại.
Không cần nhìn cũng biết chính là người đêm qua đã cười nhạo cậu.
Sau khi hoàn thành các lớp học tư tưởng, tiếp theo là là các lớp học cải tạo lao động.
Sữa chữa tư tưởng bắt đầu từ lao động, đó là câu nói nổi tiếng nhất của thầy hiệu trưởng, vì vậy bất kể ai, bất kể nam hay nữ, họ đều phải đảm nhận các công việc lao động trong trung tâm giáo dục này. Thẩm Kinh Niên được phân công vào nhóm lắp ráp linh kiện, và Vương Đại Dũng cũng ở bên cạnh cậu, những người chơi nữ phụ trách cắt và may quần áo, sản xuất những chiếc áo sơ mi rẻ nhất và đơn giản nhất.
“Nể mặt các ngươi đều là người mới tới đây, ba ngày đầu mỗi ngày chỉ cần hoàn thành lắp ráp 800 bộ phận, từ ngày thứ tư trở đi, các ngươi mỗi ngày đều tăng thêm 200 nhiệm vụ, biết không?” nam giáo viên tuần tra tới lui cầm dùi cui điện trong tay, “Mọi người hãy trung thực và làm việc chăm chỉ, ai dám lười biếng thì chờ nếm mùi phòng giam đi!”
Vương Đại Dũng nắm chặt tay.
“Đây chính là một trại tập trung lao động cưỡng bức!” Hắn thấp giọng chửi rủa, “Cha mẹ học sinh trả học phí cao, nhưng học sinh ở đây lại trở thành lao động không công…”
Thẩm Kinh Niên cụp mắt xuống, trong tay đã hoàn thành bộ phận: “Đúng vậy, nhưng không cần gấp gáp, nhiệm vụ không dễ hoàn thành như vậy đâu.”
Mỗi khi bước vào một cốt truyện, Thẩm Kinh Niên sẽ hoàn toàn đặt mình vào đó, thay vì trở thành một “người chơi”. Nhưng không phải ai cũng suy nghĩ như cậu, hai ngày lao động cưỡng bức liên tục đã kéo sức chịu đựng của họ đến giới hạn. Trong cốt truyện trước, có thành viên của Long Hổ bang, nơi này đương nhiên cũng giống như vậy. Nhiều người chơi có cùng suy nghĩ về việc phá hủy trung tâm giáo dục này ——
Gϊếŧ tất cả các giáo viên NPC.
Sau ba giờ, cho dù một người có khỏe mạnh đến đâu thì tay cũng bắt đầu trở nên đau nhức và bị chuột rút.
Bữa trưa cũng đơn giản như vậy, nhưng lần này là rau và đậu phụ. Các món thịt ở đây chỉ có trứng cơ bản nhất, còn lại thì vô hình. Học sinh buồn ngủ và kiệt sức nhưng không có giờ nghỉ trưa, chỉ có những công việc lao động liên tục.
Giáo viên kiểm tra tới lui thậm chí còn không cho học sinh nói chuyện với nhau, nếu bị phát hiện sẽ cho một trận tơi bời.
Cuối cùng, một số người chơi không thể chịu đựng được nữa.
“Mẹ kiếp tôi không làm nữa! Mẹ kiếp lũ NPC, tao sẽ gϊếŧ hết chúng mày nếu hoàn thành nhiệm vụ!”
Họ nhảy xuống mặt đất, lấy từ trong túi ra một con dao găm và lao về phía giáo viên quản giáo đang đi ngang qua. Hầu hết những người chơi có kinh nghiệm đều tập trung vào thể lực cho các nhiệm vụ mà họ nhận được, vì vậy hắn dễ dàng đâm vào bụng đối thủ, hết nhát dao này đến nhát dao khác.
Dùi cui điện lăn xuống đất, tiếng la hét phát ra từ đây khiến các giáo viên đang kiểm tra từ các vị trí khác lập tức chạy đến đây. Trong khi chạy, họ cầm bộ đàm để báo cáo tình hình với nhau, đồng thời, một nhân viên bảo vệ hung hăng xông vào phòng lao động với một cây gậy dài——
Thẩm Kinh Niên đè Vương Đại Dũng và cúi xuống.
Là những người mới đến, rất nhiều người trong số họ cũng đang nghẹn một bụng tức giận, tất nhiên họ sẽ lập tức tham gia khi thấy ai đó dẫn đầu. Hầu hết người chơi đều lựa chọn giữ bình tĩnh, nhưng một số ít bắt đầu tấn công giáo viên xung quanh, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ bằng cách gϊếŧ NPC. Phòng lao động hỗn loạn, các cô gái đã la hét hoảng sợ chạy ra bốn phía. Dùi cui điện đã làm một số kẻ bạo loạn ngã xuống đất, nhưng một số có thể né tránh, thậm chí có người còn giật được dùi cui điện và quật giáo viên ngã xuống đất…
Mãi cho đến khi một nhóm nhân viên bảo vệ đến, cuộc bạo loạn mới được dập tắt.
Hiệu trưởng vội vàng đi tới, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Được rồi, các ngươi người mới, xem ra quy củ ngày hôm qua còn chưa lập xong cho các ngươi…”
“Các giáo viên đâu! Trói tất cả những kẻ gây rối lại cho tôi!”
Bất kể là người chơi hay học sinh, bất cứ ai tham gia vào cuộc “nổi loạn” đều bị trói chặt bằng dây thừng. Các học sinh khác được yêu cầu xếp hàng đến phòng tập thể dục để tìm hiểu điều gì sẽ xảy ra khi vi phạm nghiêm trọng các quy tắc. Bộ tóc giả của hiệu trưởng rối bù xù, lúc đứng trước micro còn sửa sang lại một chút. Ông ta liếc nhìn các học sinh bên dưới, và nói từng chữ:
“Tôi nghĩ rằng vẫn còn nhiều học sinh không hiểu các quy tắc của chúng tôi ở đây …”
“Hôm nay thậm chí còn xảy ra một cuộc ẩu đả vô cùng nghiêm trọng và tồi tệ, dẫn đến việc mất đi ba giáo viên kỷ luật ưu tú của chúng tôi…”
“Vì vậy, bây giờ, mỗi người trong số các bạn đều lạc quan về những gì sẽ xảy ra với những kẻ gây rối này ư!”
Phía trên bục trong của phòng thể dục có treo một sợi dây thừng.
Với một vòng dây.
Sợi dây này được choàng lên trên nên không ai để ý đến buổi lễ hôm qua. Nhưng bây giờ, bất cứ ai nhìn thấy hình dạng của những sợi dây đó sẽ biết chúng được dùng để làm gì.
Hai nhân viên bảo vệ đã đưa người chơi gây náo loạn đầu tiên tới vị trí trung tâm.
Hắn này vẫn đang gào thét, hét lên muốn gϊếŧ tất cả những giáo viên ở đây, nhưng khi cổ hắn bị trói chặt bằng một sợi dây và nhấc lên từng chút một, dây thanh quản của hắn không thể phát ra âm thanh nữa. Hai chân dần dần treo lơ lửng trên không trung, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể chạm đất. Mặt cũng trở lên đỏ bừng, rồi nhanh chóng chuyển sang xanh mét…
Nhưng vì khả năng thể chất mạnh mẽ, hắn vẫn chưa chết.
Hiệu trưởng nhặt con dao găm đẫm máu lên: “Trường học nghiêm cấm những thứ nguy hiểm như thế này!”
Phốc phụt.
Con dao găm cắm sâu vào bụng người chơi.
Đau đớn làm cho hắn theo bản năng muốn gào thét, nhưng cổ họng lại bị kéo đến không cách nào thở được.
Sau đó, một lần nữa và một lần nữa.
Máu bắn tung tóe, cơ thể gần như bị đâm thành một lỗ máu. Hắn không bị treo cổ mà bị đâm chết bằng dao găm. Thi thể được hạ xuống, hiệu trưởng đá một cước và bố trí bảo vệ kéo một học sinh khác lên.
Những người khác đứng bên dưới, thẳng tắp, chỉnh tề, nhìn từng học sinh tham gia cuộc ẩu đả bị ép treo cổ tự tử.
Cho dù bạn van xin như thế nào, bạn khóc lóc như thế nào, bạn thừa nhận sai lầm của mình như thế nào.
Tất cả đều chết dưới sợi dây thừng đó.
“Thật đáng tiếc, những học sinh này tố chất tâm lý rất kém, bọn họ đến trung tâm của chúng ta ngày thứ hai lựa chọn tự sát.” Hiệu trưởng lau bàn tay đẫm máu của mình, lại lộ ra nụ cười hòa thuận như lúc đầu đối mặt với phụ huynh: “Tôi hy vọng các bạn học sinh khác có thể học tập chăm chỉ, tiến bộ từng ngày, ở đây hoàn thành cải tạo, trở về xã hội làm người có ích, được không?”
Thẩm Kinh Niên luôn nhìn xuống đất.
Những người chơi khác rùng mình.

Bình luận

Để lại bình luận