Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Sau hai lần gϊếŧ gà dọa khỉ, mọi người cuối cùng cũng an tĩnh lại, họ ăn tối rất thành thật, không ai lãng phí thức ăn. Thẩm Kinh Niên cũng được đưa đến phòng điều trị một lần nữa, nhưng đêm nay, người đàn ông không còn cấp bách chiếm hữu như vậy.
“Hôm nay, có ba người chơi đã chết.” Hắn bưng bữa tối tinh xảo và đặt nó trước mặt A Niên của mình, “Xem ra không gian X cung cấp ma túy không phải là chuyện tốt, anh phát hiện những người chơi nghiện ma túy này càng dễ chết trong cốt truyện.”
“Ma túy vốn không phải là thứ tốt.” Thẩm Kinh Niên xác thực đói bụng, cúi đầu cắn một miếng thịt bò bít tết, rất mềm, giống như vừa mới lấy ra khỏi nồi, bên ngoài còn phủ một lớp sốt tiêu đen. “Sau khi về xóa khỏi khu mua vật phẩm đi.”
“Được… đều nghe A Niên.”
Đối với một người đàn ông, nhìn người yêu của mình ăn là một loại hưởng thụ. Hắn mang ra một món tráng miệng sô cô la khác, cùng với một hộp toàn những thanh sô cô la cho người yêu của mình.
Thẩm Kinh Niên cũng không từ chối, thân thể của cậu cũng không khác gì những người chơi khác, cần phải ăn để bổ sung thể lực, nếu không thậm chí sẽ chết trong cốt truyện này. Vì vậy, cậu không chỉ ăn hết bữa tối và món tráng miệng mà còn ăn thêm hai thanh sô cô la nữa.
“Nhiệm vụ là phá hủy trung tâm này, về mặt vật lý?” Cậu ngồi trong vòng tay của người đàn ông, mặc cho bàn tay giữa hai chân làm bậy.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông non mịn, đồng thời sờ xuống cái lỗ hơi ẩm ướt: “Có thể, nhưng có thể làm được không?”
“Nhiệm vụ yêu cầu là triệt để hủy diệt nơi này, phóng hỏa tòa nhà cũng không tính.”
Thẩm Kinh Niên khẽ cau mày.
Phương thức vật lý xác thực có chút khó khăn, trung tâm giáo dục này cũng không có cao tầng, ngược lại đều là tầng trệt riêng biệt, bệnh viện một cái, nhà ăn một cái, phòng học cùng thể dục thể thao một cái. Tất cả các khu vực được kết nối bằng các tấm xi măng, ngay cả khu vực có cây xanh cũng rất hạn chế. Đối với sân chơi, bãi cỏ làm bằng nhựa dễ cháy, phạm vi dễ cháy chỉ giới hạn trong bãi cỏ.
“Nghĩ biện pháp khác đi, A Niên của anh thông minh như vậy, khẳng định có thể nghĩ ra.” Ngón tay không đút vào trong lỗ huyệt, hắn nhẹ nhàng mò mẫm, đồng thời hôn lên khuôn mặt trắng nõn, ” Để anh xem… Ngày hôm nay có kẹp chặt không, hả?”
“Trong bụng em có hài tử sao, A Niên?”
Nếu có thể, người đàn ông chắc chắn hy vọng rằng sẽ ở bên ANiên mọi lúc mọi nơi hơn; nhưng ngay cả bây giờ, hắn cũng không thể dễ dàng ngăn cản sự phát triển của cốt truyện, trừ khi cuối cùng toàn bộ cốt truyện bị phá hủy. Thẩm Kinh Niên tựa vào vai hắn, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả lỏng hưởng thụ khoảng thời gian dựa vào người yêu.
“Chưa đâu.” Hôn lên mi tâm, khuôn mặt thiếu niên trắng nõn lại xinh đẹp, “Em còn phải tiếp tục cố gắng. ”
Người đàn ông ôm lấy cậu, dùng ngón tay mân mê quả trứng rung mà mình nhét vào, nhất thời còn ghen tị vì vật nhỏ này có thể chiếm trọn cơ thể người yêu của mình mọi lúc. Hắn kéo sợi dây cuối cùng từng chút từng chút kéo trứng rung ra, miệng hoa huyệt cảm nhận được lực kéo, còn co rút thật chặt không muốn buông ra thứ mà nó đã quen thuộc cả ngày…
Thẩm Kinh Niên thở hổn hển một tiếng “Chậm một chút……”
Trứng rung bị hung hăng kéo ra, người đàn ông cố tình kéo nó ra.
Người trong lòng hắn quả nhiên lại kêu lên một tiếng đau đớn.
Không có sự ngăn cản của trứng rung, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong bắt đầu chảy xuống, cuối cùng rỉ ra ngoài cái lỗ màu hồng từng chút từng chút một. Tảm Kinh Niên lại mở mắt ra, nhưng lúc này đôi mắt cậu đã ướt đẫm nước mắt, giống như một con nai mới sinh sắp bị sói ăn thịt. Làn da của cậu rất trắng, bờ mông rất tròn mềm mại, bị bàn tay to lớn đυ.ng vào liền hơi run lên. Cơ thể lại được bế lên, nhưng lần này, họ lên chiếc giường bình thường.
Cậu có thể ôm người yêu của mình, ôm chặt eo đối phương.
Cửa khẩu bị căng ra từng chút từng chút một, cái lỗ đã trải qua cuộc làʍ t̠ìиɦ hôm qua không còn quá khít nữa. Bên trong nhớp nháp và ẩm ướt, là nước của chính thiếu niên, hơn nữa còn là thứ nước sền sệt màu trắng bị bắn vào tối hôm qua. Sự va chạm nhẹ chẳng mấy chốc khiến hoa huyệt phát ra âm thanh va chạm ướŧ áŧ, cổ tử ©υиɠ hoàn toàn không thể khép lại. Người đàn ông dễ dàng tiến vào nơi đã ướt sũng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cả ngày trời, vừa đυ. thật mạnh vào hoa huyệt non nớt của cậu, vừa đè người yêu xuống và hôn thật sâu.
“A Niên của anh… A Niên của anh…”
Thẩm Kinh Niên thở dốc rêи ɾỉ, “Ưm … ư… nó là của anh, tất cả đều là của anh … chậm lại, ah …”
Tử ©υиɠ bị thao hpanf toàn mở rộng.
Từng thớ thịt mềm mại trong khoang tử ©υиɠ không ngừng bị va chạm, cuối cùng đều hơi sưng lên. Cơ thể nhạy cảm lần lượt đạt được cực khoái, xuất tinh đã trở thành chuyện xảy ra mười phút một lần. Thiếu niên như mê man, chỉ biết ôm chặt lấy người yêu, như nắm chặt một cọng bèo. Cậu không thể chịu đựng được nữa, nhưng lại phải tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ đến từ đối phương cho ——
Khoang tử ©υиɠ lại bị đυ. dữ dội.
“Ưm a…”
Thiếu niên không tự chủ rêи ɾỉ
Cậu không dễ mất kiểm soát, chỉ có ở thời điểm không thể khống chế nhất mới có thể như vậy. Dươиɠ ѵậŧ phía trước run rẩy phun tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoa huyệt mở rộng cũng vậy, dâʍ ɖị©ɧ ùng ục từ trong lỗ tiểu tràn ra, thấm ướt hoàn toàn nơi giao nhau của bọn họ. Người đàn ông chợt nheo mắt và nhận ra rằng có một thứ thú vị trên người mình yêu lỗ tiểu. Hắn một bên chậm rãi tiếp tục xâm nhâp tử ©υиɠ, một bên lấy tay xoa xoa vị trí hoa đế ——
“A Niên không ngoan.”
“Ta còn chưa cho phép, A Niên đã đi tiểu một mình.”
Thẩm Kinh Niên cắn hắn, để lại một dấu ấn nhẹ.
Người đàn ông đυ. tử ©υиɠ đang co giật hàng chục lần sau khi đạt cực khoái, thành công đem mèo con không thành thật trong ngực dạy dỗ đến ngoan ngoãn.
Sau đó, hắn lại rút dươиɠ ѵậŧ ra, áp sát vào cái miệng nhỏ chưa được yêu chiều, chậm rãi đẩy vào——
Thẩm Kinh Niên hai má đỏ bừng
Thở dóc không thôi.
Hậu huyệt là nơi thường được sử dụng, cho nên ngay cả mở ra cũng cực kỳ thuận lợi. Phần ruột dính ướt mềm bóng loáng, khi bị đυ. đến chỗ sâu nhất thì ngoan ngoãn chịu đựng. Chẳng qua là như vậy, hoa huyệt non nớt phía trước lại không được yêu thương, trong đó còn đang từng chút một rỉ ra dịch dịch, theo động tác vỗ vỗ thấm ướt bụng nam nhân.
“Anh, nhanh lên mmotj chút… Em còn phải trở về…”
“A Niên gấp gáp như vậy làm gì? Hiện tại chỉ có anh và em…” Người đàn ông đút vào hậu huyệt mềm mại của cậu cho đến khi nó cũng mở ra, sau đó hôn thật sâu người yêu. Thẩm Kinh Niên phải cùng hắn hôn môi, ngay cả rêи ɾỉ cũng trở nên gian nan. Lỗ hậu bị đυ. đủ rồi, ước chừng là muốn chơi một ít thú vị, người đàn ông triệt để rút ra rồi lại đến hoa huyệt phía trước. Sau một trận xâm nhập dày đặc, rồi lại trở lại hậu huyệt, cọ sát——
“Đừng…đừng như vậy, ưʍ…” Thiếu niên bật khóc vì bị bắt nạt.
Trước sau đều đang run rẩy, cậu không biết giây tiếp theo gã đàn ông sẽ đυ. vào lỗ nào, hai chân đều run lẩy bẩy.
Tử ©υиɠ lại được mở ra, sau đó lại quay trở lại chỗ sâu nhất trong hậu huyệt.
Cả hai bông hoa đều nở rộ.
Cuộc làʍ t̠ìиɦ kéo toàn mềm nhũn, bị ôm để đón nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ. . Khoang tử ©υиɠ so với ngày hôm qua càng thêm mềm mại khó có thể khép lại, trứng rung được thay thế bằng nút chai rượu vang đỏ lớn hơn. Cổ tử ©υиɠ có màu hồng tươi đẹp đẽ, cậu dang rộng hai chân nằm trên giường khám bệnh, lại bị đối phương kéo căng mở ra xem xét tình hình. Lỗ tử ©υиɠ hơi sưng lên lại bị ngón tay tham lam vuốt ve lần nữa, sau đó vuốt ve khoang bên trong cho đến cuống ngoài cùng…
Người đàn ông cúi người về phía trước, thè đầu lưỡi liếʍ nhẹ da thịt mềm mại của cậu.
Tất cả đều là hương vị của hắn
Sau nửa giờ điều trị, Thẩm Kinh Niên lại run rẩy bước ra khỏi bệnh viện.
Trên trán thiếu niên lấm tấm mồ hôi, đôi chân yếu ớt và đôi mắt dường như không còn sức để nhấc chúng lên. Cậu mặc kệ những người khác, một mình trở về ký túc xá, sớm nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc chín giờ, những người chơi xem TV trở về chen chúc trong phòng, bởi vì thiếu ba người nên có chút trống trải.
Vương Đại Dũng đi tới.
Thẩm Cảnh Niên mở mắt ra: “Mọi người đi xem cái gì?”
“Tin tức và một tập phim.” Vương Đại Dũng lau mồ hôi trên trán, “Đó là trong phòng tập thể dục, mọi người cùng nhau xem, một chiếc TV cũ, còn không thể nhìn rõ. Đài truyền hình chỉ các chương trình trung ương để chọn, tổng hợp tin tức thể thao, pháp luật, âm nhạc… Ai có thể nghĩ đến ở đây tôi lại xem “Làm giàu” mẹ nó, nhìn thấy chỉ muốn về quê mở trang trại. ”
Thẩm Kinh Niên cụp mắt xuống.
Tất nhiên cậu không có hứng thú với những chương trình truyền hình đó.
“Thi thể của những học sinh đó hôm nay ở đâu?” Cậu hỏi, “Nếu cậu đã đến nhà thi đấu một lần nữa, chúng chắc hẳn đã được xử lý?”
“Đúng vậy, trong thời gian rảnh rỗi sau khi ăn xong, chúng tôi được sắp xếp để lau sàn nhà bằng bàn chải và bột giặt.” . “Vương Đại Dũng bởi vậy mới mệt mỏi không chịu nổi, “Thi thể là đám giáo viên kia chuyển đi, chúng tôi chỉ phụ trách quét dọn. Lúc trước tôi cũng không phát hiện, lúc cầm bàn chải mới nhìn thấy bên trong khe sàn…”
“Tất cả đều là vết máu.”
Thẩm Kinh Niên suy tư.
Rõ ràng là… ngôi trường này không hề coi học sinh là con người.
Từ việc mất tên và chỉ có mật danh, đến học phí cao và áp bức lao động, ở đây học sinh chỉ là công cụ kiếm tiền. Học sinh bị tàn sát trước mặt mọi người hóa ra lại mất tích trong miệng hiệu trưởng và cái xác có lẽ sẽ bí mật tìm một nơi để phi tang…
Chờ đã, chờ đã.
Cậu đột nhiên hỏi: “Anh vừa nói, có một kênh pháp lý? ”
“Đúng vậy, CCTV12. “Skynet” đang chiếu thì bị cắt kênh.” Vương Đại Dũng nói xong, liền ý thức được điều gì, cau mày trầm giọng hỏi: “Trong cốt truyện này có cảnh sát sao?”
“Tôi không biết.” Thẩm Kinh Niên ngồi dậy, “Tôi muốn tìm ra nơi chôn xác trong trung tâm này.”
Tất nhiên, không phải tối nay.
Ký túc xá được quản lý theo kiểu khép kín, sau khi tắm rử và tắt đèn, toàn bộ tòa nhà bị khóa lại. Chiếc giường ván gỗ vừa cứng vừa mục nát, ban đêm trở mình phát ra tiếng động rất lớn. Nhưng Thẩm Kinh Niên lại ngủ rất sâu, bởi vì đệm dưới người cậu cực kỳ mềm mại, giống như cậu và người đàn ông đã trở về ngôi nhà của mình trong không gian X. Cái nút chai ở miệng cổ tử ©υиɠ hơi thô, nhưng cậu hầu như không động đậy chân mang đến cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ tốt hơn một chút..
Chỉ là……
Những tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó.
Nhiều hơn nữa.
Trong tử ©υиɠ đã đầy, nút chai đã ngăn cản chúng trào ra.
Ở đây, cuộc sống là như nhau.
Chạy, ăn sáng, lớp học giáo dục tư tưởng chạy đua với thời gian để đọc thuộc lòng “Quy tắc học viên”, rồi lại là một ngày lao động không ngừng. Nhưng trong giờ học lao động, cậu chú ý đến tiếng xây dựng phát ra từ bên ngoài cửa sổ và mượn lý do đi vệ sinh để nhìn kĩ hơn——
Phía sau của sân thể thao được bao bọc bởi một tấm tôn màu xanh. Có thể mơ hồ nhìn thấy xẻng đào và máy đào.
Thẩm Kinh Niên thu hồi tầm mắt của mình, trong lòng có tính toán.
Thi thể của các học sinh… có lẽ đều ở đó.

Bình luận

Để lại bình luận