Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

La Mạn Hà chưa thấy mình nghèo túng như thế bao giờ, ván cửa gỗ bị người ta đập nát, trên tường có dòng chữ to đỏ lòm.
Thẩm Nhạn Thu nhận điện thoại, cô nói không bạch nhãn lang này, mẹ ruột xảy ra chuyện mà chỉ đứng xem.
Trên mặt La Mạn Hà treo một nụ cười, không còn vẻ mặt hung hăng lúc trước, gương mặt xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
“Anh Khoan, có thể hoãn cho tôi mấy ngày không, con gái tôi là lớn minh tinh, nó lắm tiền lắm.”
Người đàn ông mặc áo đen quần đen, dây xích vàng to đùng đeo trước ngực, cả cánh tay xăm hình thanh long, con dao sắc bén cắm trên bàn gỗ, chỉ cách ngón tay La Mạn Hà vài mm, kém chút nữa tay bà ta đã chảy máu ròng ròng.
Người gọi là anh Khoan kia cười lạnh, “Hoãn cho bà mấy ngày? Bà cho là tôi đi làm từ thiện à?”
Hàng năm hút thuốc, uống rượu nên hàm răng hắn ta vàng như nến, khi cười lên trông rất dã man.
Hắn dán mặt tới gần, rất hứng thú nhìn La Mạn Hà, “Bà nói xem một quả phụ như bà, hoa tàn ít bướm, ai còn nhìn trúng, nếu bà tuổi trẻ mỹ mạo thì còn có thể dùng thân thể bù một chút.”
“Nhưng mà đứa con gái kia của bà đúng là rất xinh đẹp, thao lớn minh tinh chắc chắn rất thú vị, không bằng bà thế chấp con nhỏ đấy cho tôi, để tôi chơi một hai ngày?”
Mấy tiểu đệ còn lại đều cười to, nói mấy lời dâʍ đãиɠ rất ghê tởm.
Thân thể La Mạn Hà co rúm lại, đợt trước bà có quen một người bạn bài rất cao siêu, vốn tưởng rằng vận khí sẽ thay đổi, không ngờ càng ngày càng lún sâu, thiếu một đống nợ lớn.
Tháng này bà tìm Thẩm Nhạn Thu đòi tiền quá nhiều, không dám duỗi tay xin nữa, nhưng thật ra vị Hoắc Thành Diễn kia tiếp tế cho bà ta vài lần.
La Mạn Hà sinh ra một trận ác hàn, một đám lão già, nhe răng nhếch miệng, tướng mạo khó coi, “Các người không nhìn xem các người trông như thế nào, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.”
“Mẹ nó. Cái bà già này, đúng là không biết tốt xấu.” Tên Khoan cho đàn em một ánh mắt, đàn em tiến lên túm chặt tóc La Mạn Hà, giơ tay giáng một cái tát xuống, dùng sức lớn đến kêu bang một tiếng. Nửa khuôn mặt của La Mạn Hà sưng lên, khoé miệng chảy ra tia máu đỏ tươi.
Khoan ca còn đang mắng ác liệt, “Con gái bà có loại mẹ như bà đúng là xui xẻo, đồ vô dụng.”
Đôi tay La Mạn Hà phát run, gân xanh khô gầy nổi lên, ngực bà quặn đau, thì ra nhiều năm như thế bà toàn hút máu Thẩm Nhạn Thu, dùng thứ đạo đức giả đối xử với Thẩm Nhạn Thu, con gái bà gặp bà không có được một lần vui vẻ.
Tóc người đàn bà rũ rượi, trên mặt mang theo vết máu, khoang miệng là vị gỉ sắt khó chịu, bà ta cảm thấy thật ghê tởm, muốn nôn ra.
La Mạn Hà giống như bị tâm thần, nổi điên lên, trước mắt là hình ảnh Thẩm Nhạn Thu bảy tám tuổi, cô bé trắng trẻo với khuôn mặt tươi tắn cười rộ lên, giọng nói trẻ con non nớt, “Mẹ ơi, về sau con kiếm thật nhiều tiền nuôi mẹ được không?”
Bà còn nhớ khi đó bà ngồi xổm xuống, thân mật vuốt ve đầu của con gái, cười thật ôn nhu, “Được.”
Sau này không biết như thế nào, bà lại sa vào cờ bạc như một người đàn bà điên, thiếu tiền khắp nơi, không thể quay đầu, duỗi tay đòi tiền con gái không chút khách khí nào, cũng vô tình quên mất nụ cười từng vô cùng ngọt ngào của con gái.
La Mạn Hà nỉ non, “Nó sẽ tới mà, nó sẽ tới mà.” Bà ta không ngừng lặp đi lặp lại một câu.
Nhưng mà hôm đó Thẩm Nhạn Thu không tới, La Mạn Hà bị đánh mặt mũi bầm dập, đầu váng mắt hoa.
Thẩm Nhạn Thu vốn định đi, cuối cùng cô vẫn mềm lòng, tuy rằng rất hận La Mạn Hà nhưng chung quy đó vẫn là mẹ ruột của cô.
Cô vội vàng chuẩn bị chạy đi nhưng bị Hoắc Thành Diễn ngăn lại, hắn lãnh đạm, ôm lấy Thẩm Nhạn Thu từ phía sau, giọng nói có chút lạnh lùng, “Trước mắt không cần lo lắng, cứ để bà ấy chịu chút giáo huấn đã.”
Thẩm Nhạn Thu dần bình tĩnh lại, cô biết người như La Mạn Hà có chết cũng không hối cải, không đến giây phút cuối cùng bà ấy nhất định sẽ không thay đổi làm một người mới.
Cô khổ sở xoay người ôm lấy Hoắc Thành Diễn, khóe mắt vẫn không kìm được để những giọt nước mắt rơi xuống thấm vào áo Hoắc Thành Diễn, giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, “Em thật sự rất hận bà ấy.”
Buổi tối, khi Thẩm Nhạn Thu đuổi tới bệnh viện, khuôn mặt La Mạn Hà đã sưng to, bác sĩ nói trên người bà có rất nhiều vết thương, xương sườn bị gãy, gần như là đi một vòng quỷ môn quan.
Thẩm Nhạn Thu ngơ ngẩn, không biết đây là cảm giác gì, cô nhìn La Mạn Hà, cảm thấy cuộc đời thật đáng buồn, ước chừng là khi cô còn rất nhỏ, mẹ cô từng rất ôn nhu nhẹ nhàng, rất yêu thương cô.
Hoắc Thành Diễn nói chuyện với bác sĩ, dùng quan hệ của hắn đưa La Mạn Hà vào phòng bệnh cao cấp.
Lỗ tai Thẩm Nhạn Thu vẫn ong ong, cô mãi mới nghe thấy giọng nói trầm ổn của Hoắc Thành Diễn, “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Bình luận

Để lại bình luận