Chương 61

Trong hai ngày lễ tế tổ, Thẩm Nhạn Thu nhận được sự tán thành của Hoắc lão gia tử. Trước mặt người của Hoắc gia, Thẩm Nhạn Thu đều được ông cụ giới thiệu với thân phận là cháu dâu tương lai. Hoắc Thành Diễn rất vui mừng khi nhìn thấy cảnh già trẻ hoà thuận.
Lễ tế tổ của Hoắc gia, Cố Linh Dục không có mặt mũi tham gia, nhưng thật ra hắn có tới, tới để nói lời xin lỗi với Hoắc Thành Diễn, đồng thời cũng chúc phúc hai người rồi rời đi.
Hắn đã từng làm sai rất nhiều chuyện, bị đố kị cùng thù hận che mờ hai mắt. Cố Linh Dục nói với Hoắc Thành Diễn, hắn quyết định xuất ngoại du học, không trộn lẫn chuyện mẹ hắn với chuyện của Hoắc gia.
Hoắc gia với hắn cũng chỉ là một dòng họ mà thôi, có Hoắc gia che chở cũng đủ hắn tự do tự tại ở bên ngoài, không cần thiển cận mà chấp nhất với những thứ không thuộc về mình.
Hoắc Thành Diễn cũng không nói gì, chỉ chúc hắn tiền đồ như gấm. Có những người chung quy vẫn không thể chân chính biến mất, như này đối với mọi người đều là kết cục tốt nhất.
Sau khi trở lại Hoài Thành, Thẩm Nhạn Thu lại vội công tác, có một đống thông báo lớn, Tô Việt cũng gửi tới vài bộ kịch bản, có điện ảnh có truyền hình. Tô Việt nói, để cô chọn điện ảnh, nói không chừng có thể lấy giải, giá trị con người lúc đó nước lên thì thuyền lên.
Thẩm Nhạn Thu nhìn mấy quyển kịch bản kia, cuối cùng chọn một bộ rất giống câu chuyện của cô,《 Đông Chí 》. Trong cốt truyện, ba nữ chính là một anh hùng chống tội phạm ma tuý, ở một lần làm nhiệm vụ hy sinh. Mẹ cô ấy vốn là người phụ nữ có tính cách cương liệt, không chịu nổi đả kích, cả người lập tức trở nên suy sút. Sau đó trầm mê cờ bạc, trở thành gái gọi, không quan tâm con gái nhỏ của mình. Còn nữ chính vì có mẹ là gái gọi nên luôn bị mọi người xa lánh.
Vào ngày đông chí năm nữ chính 18 tuổi, cô ấy quá mệt mỏi cùng tuyệt vọng đã nhảy lầu tự sát. Nữ chính nằm trong vũng máu, thân thể cuộn tròn, phảng phất như trở lại thời điểm mẹ còn rất ôn nhu. Tinh thần mẹ nữ chính bắt đầu tɧác ɭoạи, bà nhìn khung cửa sổ tuyết rơi, trước mắt là hình bóng đứa con nhỏ cười rực rỡ như pháo hoa đêm giao thừa.
Thẩm Nhạn Thu xem kịch bản cả đêm, cả người đều chìm đắm trong kịch bản. Vận mệnh chú định, cô cảm thấy câu chuyện của nữ chính như là một thế giới song song của bản thân.
Thẩm Nhạn Thu vu vơ nhớ đến La Mạn Hà, cũng không biết bây giờ bà ấy sống như thế nào. Có một số người chú định là có duyên không phận, cho dù là quan hệ huyết thống cũng khó duy trì.
Hoắc Thành Diễn sau khi xã giao về đến nhà, mở cửa, tháo giày liền nhìn thấy Thẩm Nhạn Thu ngồi một mình trên sofa, cuộn tròn cơ thể, cứ như vậy không nhúc nhích.
Hoắc Thành Diễn đến gần thấy khoé mắt cô đều là nước mắt, nước mắt tưởng như sắp tràn mi nhưng vẫn ứ đọng không chịu rơi xuống.
Hoắc Thành Diễn cúi người giúp cô lau đi nước mắt, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Nhạn Thu không nói lời nào, chỉ lắc đầu, rồi sau đó ngồi dậy, vươn tay, con ngươi sáng trong cứ thế nhìn chằm chằm hắn. Tim Hoắc Thành Diễn thắt lại, hắn cúi người ôm lấy cô, ôm rất chặt.
Thẩm Nhạn Thu run run, giọng nói cũng run rẩy theo, “Hoắc Thành Diễn, gặp được anh thật tốt.”
“Nói mê sảng gì vậy, xem kịch bản xong khó chịu sao?” Hoắc Thành Diễn ôm người đặt lên đùi, một bên lau nước mắt cho cô một bên dỗ dành.
Thẩm Nhạn Thu cảm thấy bản thân được Hoắc Thành Diễn bảo hộ quá tốt mới có cơ hội cậy sủng mà kiêu.
Xem xong kịch bản cô liền nghĩ, nếu cô không gặp được Hoắc Thành Diễn, sinh hoạt của cô có lẽ sẽ như nữ chính《 Đông Chí 》, chìm vào bóng tối vô biên, tiến vào giới giải trí phức tạp, rồi mau chóng bị người ta làm bẩn.
“Ừm, chỉ là nghĩ em có tài đức gì mà có thể gặp được anh.”
Cô xoa xoa nước mắt, ngửa đầu lên nhìn Hoắc Thành Diễn, ánh mắt yếu ớt như nai con bị vứt bỏ không thấy đường về nhà.
Hoắc Thành Diễn ôm chặt cô, hắn khẽ cười, kỳ thật cô mới là liều thuốc chữa lành của hắn, làm cho cuộc sống của hắn không còn đơn điệu tối tăm, làm cho nhân sinh của hắn thêm sống động tràn ngập vui vẻ.
Thẩm Nhạn Thu bò dậy từ ngực hắn, ôm cổ hắn làm nũng, giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, giống như tiếng muỗi kêu, “Chúng ta kết hôn đi?”
Hoắc Thành Diễn giả vờ không nghe được, cúi đầu lay mặt cô, nhưng mà Thẩm Nhạn Thu trốn quá kỹ, toàn bộ mặt chôn chặt trong hõm cổ hắn, mãi không chịu ra. Hoắc Thành Diễn cười nói, “Em nói cái gì?”
“Không……Không nói gì cả.”
“Nhưng tôi nghe thấy rồi, kết hôn? Em chắc chắn mình nghĩ kỹ chưa? Nói rồi thì không thể đổi ý, đổi ý cũng vô dụng.”
Hoắc Thành Diễn chậm chạp không đề nghị kết hôn vì nghĩ cô còn trẻ, sự nghiệp mới phất lên. Hắn vẫn luôn biết dã tâm của Thẩm Nhạn Thu là giải Ảnh Hậu, sau đó có thể sánh vai với hắn.
Hắn không ngờ cô lại mau chóng nói ra ý nghĩ kết hôn như vậy.
Hắn hoài nghi có phải cô xem kịch bản xong quá bi thương mới không nhịn được muốn kết hôn không. Thẩm Nhạn Thu đúng là có chút xúc động, nhưng ngẫm lại thì cô cùng Hoắc Thành Diễn kết hôn cũng không có gì không tốt.
Cô hi vọng có thể cùng Hoắc Thành Diễn xây dựng gia đình, có những đứa trẻ của riêng họ. Cô cũng muốn sau này có thể quang minh chính lớn nắm tay Hoắc Thành Diễn trước mặt mọi người.
Lúc này Thẩm Nhạn Thu ngẩng đầu lên nhìn hắn, biểu cảm vô cùng trịnh trọng, ngữ khí cũng rất nghiêm túc, chỉ kém không rút hợp động ra.
“Em suy nghĩ rất lâu rồi, em thích anh, anh cũng thích em, nếu để em chọn một người đi cùng em suốt quãng đời còn lại thì người đó nhất định phải là anh, trừ anh ra em đều không cần.”
Hoắc Thành Diễn cười như không cười nhìn cô, thời điểm hai người còn chưa có tình cảm, lời cô nói đều là lấy lòng giả ý, ngẫu nhiên sẽ làm nũng. Khi đó cô rất rõ vị trí của bản thân, không dám phó thác cảm tình.
Hiện tại thái độ nghiêm túc của cô làm hắn rất vui mừng.
Thẩm Nhạn Thu bị hắn nhìn chằm chằm đến tụt cả cảm xúc, thân thể mềm mại nhào vào người hắn, che lại đôi mắt của hắn, giọng nói nôn nóng, “Anh nói gì đi chứ.”
Hoắc Thành Diễn như lưu manh hôn cô một cái, khoé miệng mang theo ý cười, Thẩm Nhạn Thu nhìn hắn cười đến ngẩn người, sao lại có người đẹp trai như thế không biết.
Giọng nói trầm ổn của nam nhân truyền đến, “Thích tôi như thế sao?”
“Ừm, rất thích.”
“Thích đến mức độ nào?”
Hoắc Thành Diễn mỉm cười nhìn cô, bộ dáng rất gợi đòn, Thẩm Nhạn Thu tức giận, đập đập bả vai hắn. Biết rõ hắn đang trêu chọc nhưng cô vẫn trả lời rất nghiêm túc.
“Thích vô cùng, thích đến mức muốn chiếm anh làm của riêng, thích đến mức không nhận ra đây là mình….”
Nam nhân không nói, chỉ nhìn cô lắp bắp rất nhiều thứ, chỉ cần ba chữ “em yêu anh” đã đủ để hắn động tâm, trái tim cũng như treo trên đám mây hồng.
Giọng nói của hắn trở nên nghiêm túc, không còn là thái độ nghiền ngẫm, mười phần trịnh trọng. Hắn ôm eo Thẩm Nhạn Thu, “Được, ngày mai đi lãnh chứng được không? Về sau em chính là Hoắc phu nhân, tôi là Hoắc tiên sinh của em.”

Bình luận

Để lại bình luận