Chương 62

Tô Việt sau khi nghe được tin tức này lập tức rớt cằm, cô cắn quả táo, tâm hồn hóng hớt đột nhiên xông ra, “Cho nên hai người cứ lãnh chứng qua loa như vậy?”
Thẩm Nhạn Thu lướt di động, qua mấy ngày nữa là《Lư biên nhân tựa nguyệt》được công chiếu, mấy ngày nay cô đều bận bù đầu, sau đó lại phải tiến tổ quay《 Đông Chí 》.
Khoé mắt Thẩm Nhạn Thu mang theo ý cười, cô hiếm khi thấy được thời khắc Tô Việt có biểu cảm sinh động như thế, liền không nhịn được trêu chọc, “Đúng vậy, ngay cả cầu hôn cũng không có, cứ kết hôn như vậy.”
Tô Việt nhai quả táo, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nhạn Thu, vậy sau này em không phải là bà chủ của tôi à? Em nói xem tôi làm sao mà đối xử bình đẳng với em được nữa?”
Thẩm Nhạn Thu cười đến đuôi mắt cong cong, “Chị cho em là Hoàng Thái Hậu hay sao? Sao lại không thể đối xử bình đẳng với em?”
Cô thật sự ít khi nhìn thấy một mặt khác như vậy của Tô Việt – người trước nay vẫn quen với tác phong sấm rền gió cuốn. Thẩm Nhạn Thu nhịn không được nhắn tin tố cáo với Hoắc Thành Diễn, “Tô Việt nói không biết đối xử với em như thế nào.”
Hoắc Thành Diễn rất mau đã trả lời, “Lấy thân phận phu nhân của ông chủ, bảo cô ấy tôn trọng bà chủ một chút.”
Thẩm Nhạn Thu cười càng vui vẻ, sau khi trang điểm xong thì tiến hành phỏng vấn. Khi đến phòng phỏng vấn, cô gặp mặt Giang Gia Thụ, không còn sự xấu hổ khi đó, rốt cuộc thì đều là người trong vòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà làm mất vui.
Giang Gia Thụ nhìn qua nhẹ nhàng rất nhiều, hắn cười với cô, “Nghe nói cô kết hôn rồi à? Không ngờ cô sẽ lựa chọn lúc sự nghiệp đang lên mà kết hôn. Chúc cô hạnh phúc.”
Thẩm Nhạn Thu nói thẳng không cố kị, “Tôi cũng không ngờ tới. Hi vọng sau này cậu sẽ tìm được người mình thích.”
Hai người đều cười, không còn sự ngây ngô lúc trước, mỗi người đều có con đường riêng phải đi, cô tin tưởng Giang Gia Thụ sau này sẽ tìm được chân ái của đời mình.
Sau khi công việc kết thúc, Thẩm Nhạn Thu lên xe bảo mẫu, biểu cảm của Tô Việt có chút nôn nóng, Thẩm Nhạn Thu thấy hiếu kỳ, cô buồn cười nói, “Xảy ra chuyện gì sao chị Việt?”
Tô Việt đưa điện thoại cho cô, cô nhìn dòng hot search, còn có dòng chữ in đậm màu đỏ to đùng. Mắt Thẩm Nhạn Thu không nhịn được trừng lớn.
Cô mở di động của mình ra, nhấn vào xem một chút. Nội dung lớn khái là nói cô bò lên giường kim chủ đổi lấy tài nguyên, mấu chốt là biết người ta đã có vị hôn thê còn lì lợm la liếʍ, câu dẫn Hoắc Thành Diễn, ti tiện không biết kiềm chế, còn mắng cô là tiểu tam.
Thẩm Nhạn Thu nhìn bài viết này, lòng bàn tay đều run, năng lực nói không thành có của account marketing thật đáng sợ.
Tuy nói lúc đầu cô cùng Hoắc Thành Diễn đúng là quan hệ giao dịch, nhưng đoạn phía sau đều là giả dối, cái gì tiểu tam, cái gì câu dẫn, nhưng mà có rất nhiều người tin.
Một nửa bình luận là mắng cô không biết xấu hổ, một nửa chỉ chú ý tác phẩm, nói Thẩm Nhạn Thu là một nghệ sĩ rất có tiềm lực, kỹ thuật diễn ổn, hi vọng mọi người lý trí đừng vội tin những bài viết chưa có bằng chứng xác thực mà vùi dập cô.
Dư luận nghiêng ngả, Hoắc Thành Diễn gọi điện thoại cho cô, Thẩm Nhạn Thu tiếp điện thoại, giọng nói cũng run rẩy.
“Là tôi.” Giọng nói Hoắc Thành Diễn truyền đến, trầm ổn mà dễ nghe, ngay lập tức ổn định cảm xúc đang dao động của cô.
“Em trước hết cứ ở đấy đợi tôi, Nhạn Thu, em có muốn công khai không?”
Thẩm Nhạn Thu hoảng hốt cực kỳ, giống như bắt được sợi rơm cứu mạng, cô không chịu nổi dư luận dùng lời lẽ không hay mắng Hoắc Thành Diễn. Một đám đều nói hắn chân trong chân ngoài, ăn trong chén nhìn trong nồi, đạo đức suy đồi, còn là người của danh gia vọng tộc, làm bại hoại gia môn.
Cô nhéo góc lễ phục, tay đều là mồ hôi, Thẩm Nhạn Thu nghe thấy tiếng tim đập của chính mình cùng lời nói kiên định, “Công khai đi, em không muốn thấy anh bị mắng.”
Cô không hi vọng hắn bị oan uổng còn Hoắc Thành Diễn chỉ chú ý mỗi việc cô bị vũ nhục, bị nói những lời khó nghe, căn bản không chú ý bản thân.
Tô Việt vỗ vỗ cánh tay của cô, biểu tình kích động, hot search lại xuất hiện vài cái.
Tô Việt nói không ngừng, “Tốc độ của Hoắc tổng đúng là không đùa được, cô Thịnh Lam cũng ra mặt làm sáng tỏ.”
Thẩm Nhạn Thu lướt xuống dưới thấy Thịnh Lam thanh minh, “Tôi cùng Hoắc tiên sinh đã sớm giải trừ hôn ước, mỗi người đều có tình yêu của riêng mình, hy vọng mọi người không cần phỏng đoán, nếu không Hoắc tiên sinh tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng đó nha.”
Thẩm Nhạn Thu nhìn thấy đoạn thanh minh của Thịnh Lam liền không nhịn được cười, cô cười câu nói cuối cùng kia. Hoắc tiên sinh tức giận đúng là hậu quả tương đối nghiêm trọng.
Thịnh Lam nhắn tin WeChat tới, hai người quen biết vào đoạn thời gian trước. Thịnh Lam làm người rất nhiệt tình, cũng rất có hảo cảm với Thẩm Nhạn Thu nên hai người trao đổi WeChat với nhau.
“Nhạn Thu à, em đừng chấp nhặt mấy người đó, em mau xem bài thanh minh của Hoắc Thành Diễn trên Weibo đi.”
Thẩm Nhạn Thu mở Weibo ra mới phát hiện bài thanh minh của Hoắc Thành Diễn, hắn @cô, tài khoản của hắn rất hiếm khi đăng cái gì, một mảnh trống không, nhưng lúc này Weibo vô cùng náo nhiệt, “Quen biết mấy năm, một người độc hữu cả thể xác và linh hồn tôi, xin chào, Hoắc phu nhân.”
Hoắc Thành Diễn không chỉ @cô, còn đăng hình chứng nhận kết hôn của hai người, phía dưới là một đống bình luận tỏ vẻ hâm mộ cùng chúc phúc.
“A a a!!! Lúc trước tôi đã phát hiện quan hệ của hai người này không bình thường mà.”
“Công khai rồi, công khai rồi, Hoắc tổng quá soái, biết ngay mấy lời đồn là nhảm nhí mà, thấy Thu Thu nhà người ta nổi tiếng liền đỏ mắt.”
Tô Việt đúng là mắt thần, lướt làn đạn* không bỏ qua chữ nào, miệng không ngừng đọc đọc. Sau khi chuyện này ra tới, cô còn chưa kịp nghĩ làm thế nào để bộ phận phát ngôn xử lý, không ngờ Hoắc tổng khí phách như thế, lập tức đã thừa nhận.
*Hay còn gọi là đạn mạc: mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay.
Lại nhấn vào xem, bài viết bôi nhọ kia đã bị xoá rồi, chỉ còn những tài khoản khác đăng ảnh chụp lén ngọt ngào của hai người.
Thẩm Nhạn Thu líu lưỡi, không ngờ hai người bị tóm được nhiều ảnh như thế, nhưng mà nghĩ lại có khả năng mấy tấm ảnh này lúc trước đều bị Hoắc Thành Diễn dùng tiền đập rớt. Bây giờ những người này có thể quang minh chính lớn đăng lên, có nhiệt độ, có mánh lới liền thi nhau bán đứng Hoắc Thành Diễn.
Khi Hoắc Thành Diễn tới nơi, Thẩm Nhạn Thu vẫn còn ngẩn ngơ, hắn mở cửa xe bảo mẫu ra thấy cô ngồi im trên ghế, lễ phục chưa thay, hắn cười khẽ, “Hoắc phu nhân, không chào đón tôi sao?”
Sau khi Hoắc tổng đến, Tô Việt rất có mắt nhìn mà xuống xe, đi đến chỗ khác chờ.
Cô đột nhiên cảm thấy làm người lớn diện của bà chủ cũng không tồi, ít nhất rất nhàn nhã, những loại chuyện tương tự như này không cần cô động tay. Tô Việt cười cười, dựa vào thân cây ảo tưởng về tương lai tốt đẹp.
Thẩm Nhạn Thu như người trong mộng mới tỉnh, chờ khi Hoắc Thành Diễn tới gần, cô mới vươn tay ôm hắn làm nũng, “Em rất nhớ anh.”
Một ngày không gặp như cách ba thu. Lễ phục của cô cộm lên có chút khó chịu, Hoắc Thành Diễn xoa lưng cô, “Cởi lễ phục ra.”
Thẩm Nhạn Thu nghe thấy hắn bảo cởi lễ phục, còn tưởng hắn muốn ở chỗ này, gương mặt lập tức đỏ bừng, “Ở chỗ này hình như không tốt lắm?”
Hoắc Thành Diễn nhéo mũi cô, hài hước nói, “Đầu em rốt cuộc chứa cái gì, bảo em cởi lễ phục vì sợ em mặc không thoải mái, đổi bộ khác nhẹ nhàng hơn.”
Hoắc Thành Diễn kéo màn che của xe bảo mẫu, Thẩm Nhạn Thu cởi lễ phục ra, ở trước mặt hắn thay đồ, tuy rằng đã thẳng thắn ở trước mặt nhau rất nhiều lần nhưng Thẩm Nhạn Thu vẫn hơi ngượng ngùng.
Sau khi đổi quần áo xong cô mới không nhịn được nhào vào lòng Hoắc Thành Diễn, cô nhìn hắn, “Em có cần đáp lại cái gì không? Không thì giống như anh đang đóng kịch một vai vậy.”
Hoắc Thành Diễn vỗ eo cô, “Cung phản xạ của Hoắc phu nhân hình như hơi dài thì phải.”
Thẩm Nhạn Thu cười, thân thể thả lòng dựa vào l*иg ngực hắn, cô cười hì hì, “Thì ra Hoắc tổng còn đang chờ.”
Thẩm Nhạn Thu cười càng vui vẻ, thân thể mềm mại chôn trong ngực hắn, còn lộn xộn dùng ngực cọ cọ.
Thẩm Nhạn Thu vừa chơi xấu vừa phát tin lên Weibo, @Hoắc Thành Diễn, “Chào ngài, Hoắc tiên sinh của tôi.”
Weibo tê liệt, vốn đã có rất nhiều người ngồi canh cô đáp trả nên trang web lập tức lag, toàn trường ăn dưa kích động.
Hoắc Thành Diễn rút di động khỏi tay cô, tay kia bắt đầu không đứng đắn, giọng nói của hắn mang theo quyến rũ, “Trả lời xong rồi? Vậy chúng ta làm chuyện khác.”
Thẩm Nhạn Thu vẫn không nhận ra cái, ngây ngốc dựa vào người hắn đến khi thứ gì đó cưng cứng chọc vào người, cô giật mình, “Anh …..anh……làm gì.”
“Làm em.” Hoắc Thành Diễn lời ít ý nhiều.
“Không được, bị chụp phải làm sao bây giờ?”
“Chụp được thì chụp được thôi, bọn họ cũng không dám tung ra.”

Bình luận

Để lại bình luận